Căn phòng tĩnh lặng đột nhiên càng trở nên âm u yên tĩnh.
Một lúc , Lục Tiến đột nhiên hờ hững giương mắt lên, khóe miệng nhếch lên một nụ tươi. Nụ , đẽ mị hoặc lạnh lùng, cho rét mà run.
“Em đến chuyện …”
“Vậy thì hãy cho , vì năm đó trốn ?” Đáy mắt tăm tối của hiện lên một vẻ lạnh lùng.
Cô lỗ mãng đụng chạm tới giới hạn của , trong nháy mắt khiến cho nhớ tới mối hận từng cô phản bội.
“Bảo bối, cho , vì ?” Hắn về phía , hai tay chống sang hai bên cô, dường như đang mặt đối mặt với cô dịu dàng đặt câu hỏi.
“Tại đính hôn với thằng ? Hả?” Ánh mắt tĩnh lặng của cô, phát từng chữ một qua kẽ răng.
Mê Truyện Dịch
“Em đính hôn với đàn ông khác.” Sơ Vân gần nên chút bức bối, thể lùi về nhưng vẫn lấy dũng khí đối mặt với .
“Em với cảnh sát Chu…ưm!” Lời giải thích của cô một bàn tay đột nhiên bịt .
“Đừng để cho thấy cái miệng nhỏ nhắn của em gọi tên thằng khác nữa, hiểu ?” Lục Tiến dán sát gò má cô, dịu dàng dặn dò.
“Ừm ừm” Sơ Vân gật đầu trong sự kìm chế của .
“Lục Tiến, em từng nghĩ như .” gò má buông nóng bừng đau nhức, Sơ Vân thở dốc một , sốt ruột giải thích với .
“Em chỉ nhờ tìm đứa bé giúp em, đó của em…”
“Về phần chuyện trốn , lúc em nhớ nhà.” Cô nhíu mày, thế nào mới thể rõ tâm tình phức tạp lúc .
Lục Tiến cũng ngắt lời cô nữa, chỉ ngắm thật kĩ gương mặt nhỏ đang lo lắng.
“ mà bây giờ em tới đây với , hơn nữa còn Hạo Hạo.” Sơ Vân giương mắt gương mặt điển trai của , ngượng ngùng nhỏ, dường như đang thì thầm biểu thị ý tứ của .
Từ đến giờ cô luôn là hướng nội, đây là đầu tiên cô biểu đạt tình cảm của ngoài như . mà Lục Tiến hiểu ám hiệu của cô.
“Em đúng là trở về bên .” Hắn hờ hững lên tiếng.
“ cũng vì em thật sự tự nguyện.” ánh đèn mờ mờ đầu giường chiếu xuống, gương mặt mỹ của tối sầm khó hiểu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/giao-uoc-voi-anh/chuong-106-giao-uoc-voi-anh.html.]
“Hả?” cô vốn cho rằng giải thích rõ ràng ngạc nhiên ngẩng đầu lên.
“Em vẫn trở về.” lạnh lùng .
Cho tới nay, Lục Tiến rõ cô gái là một con chim cưỡng chế bắt lòng bàn tay, mà con chim mà sảy sẽ chút nào lưu luyến mà bay trở về.
Màu trắng của cô và màu đen của vĩnh viễn đều là hai thế giới tách biệt, khó thể giao hòa. Cô thể quên thế giới của , dung nhập thế giới của .
“Em…” Sơ Vân há hốc miệng, thể nên lời.
Cô cũng nghĩ trở về, bởi vì cô còn , còn việc bận lòng, nhưng mà…
“Sau đừng những lời nữa.” Lục Tiến lạnh lùng cắt đứt dòng suy tư của cô.
“Em là của , cho nên em hãy quên hết chuyện , ngoan ngoãn ở bên cạnh .”
“Lục Tiến, đừng như , em , em như nghĩ .” Thái độ lạnh băng của cô tổn thương, nhưng cô thế nào mới biểu đạt hết suy nghĩ tận đáy lòng , mà vẻ ngẩn trong giây lát của cô vì khiến đáy mắt hiện lên một vẻ thất vọng? Vẻ thất vọng đó cho lòng cô đau đớn, để cho hiểu cô nghĩ gì.
Một dòng lệ uất ức trực trào nơi khóe mắt, cô cắn môi, hốc mắt đỏ lên, gần như sắp rơi lệ.
“Vì tin em…” cô nghẹn ngào.
Cô còn hết câu thì đột nhiên Lục Tiến dùng tay nâng cằm cô lên.
“Tin em? Vì quá tin tưởng em cho nên năm đó mới để cho em cơ hội trốn mất!” Hắn tới gần gương mặt mịn màng của cô, nghiến chặt răng, đôi môi mỏng áp gò má cô khiển trách.
“Vì đứa con, tha thứ cho em, nhưng sẽ cho em thêm một cơ hội chạy trốn nào nữa.” mỗi một chữ đều như một lời thề, đó chằm chằm đôi mắt to, đột ngột buông tay , để cô ngã xuống chiếc giường mềm mại, dậy xuống giường.
động tác xuống giường của đột nhiên cô giữ chặt góc áo ngăn . Sơ Vân chảy nước mắt về phía .
“Lục Tiến, em hiểu…” Cô nức nở lên tiếng nhưng bàn tay nhỏ bé đang nắm góc áo giữ chặt chịu buông.
“Từ khi 15 tuổi đến nay em từng, từng yêu ai khác.” Sơ Vân nghẹn ngào, uất ức khó nhịn.
Từ nhỏ đến lớn cô nhà trông chừng kĩ, bao giờ đối diện với cuộc sống hiểm ác. Thẳng đến năm 15 tuổi cô mới trải nghiệm một cuộc sống đen tối đáng sợ.