Giải Nghệ Làm Chủ Nhà Trọ, Ta Bỗng Bạo Hồng - 129
Cập nhật lúc: 2025-01-08 12:52:47
Lượt xem: 83
Quý Chính Khanh ngẫm nghĩ một lát rồi lắc đầu. Anh hiểu rõ, sau khi hoàn thành công việc tạm thời cho Hứa Yểu, Hạ Phàm nhất định sẽ chủ động xin quay lại vị trí trợ lý tổng giám đốc của mình. Dù sao, đó là vị trí Hạ Phàm đã vất vả lắm mới có được. Chính vì vậy, Quý Chính Khanh không vội tuyển trợ lý mới, tránh để sau này cả hai bên đều rơi vào tình huống khó xử.
Nhân viên của Hứa Yểu đưa Hàn Chiêu đến chung cư Thái An, không quên đích thân giao chìa khóa căn hộ cho hắn.
“Mọi thứ đã xong, chúng tôi xin phép về trước,” một nhân viên nói. Thấy Hàn Chiêu trông có vẻ lúng túng, anh ta tiếp lời: “Trong nhà chỉ có đồ đạc cơ bản, không có chăn. Để tôi đi siêu thị mua giúp cậu một cái nhé?”
Hải Thành đang dần vào hè, nhưng ban đêm vẫn hơi lạnh.
Hàn Chiêu cúi đầu, nhỏ giọng đáp: “Không cần đâu, tôi không sợ lạnh.”
Hắn đã từng ở dưới gầm cầu rất nhiều đêm, nơi gió sông lạnh buốt và muỗi vo ve không ngớt. Nhưng nhờ sức khỏe còn tốt, hắn vẫn chịu được.
Chu Kỳ, người ở căn hộ đối diện, nghe tiếng động liền ló đầu ra từ cánh cửa. Cậu thân thiện nói, “Nhà tôi có nhiều chăn lắm. Anh dùng tạm một cái nhé?”
Chu Kỳ biết rõ gần đây Hứa Yểu đang cho thuê căn hộ bằng một cách rất khác lạ: ai muốn thuê nhà phải vượt qua một bài kiểm tra đặc biệt. Khi nghe tin này, Chu Kỳ đã lên mạng tìm đề và cả đáp án, sau đó không khỏi tự cảm thấy cuộc sống của mình thật nhàm chán và lãng phí.
Nếu không phải vì cậu đã thuê nhà từ trước, chắc chắn cậu cũng chẳng đủ tư cách để ở đây.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/giai-nghe-lam-chu-nha-tro-ta-bong-bao-hong/129.html.]
Để lấy lòng Hứa Yểu – chủ nhà có tiếng – Chu Kỳ càng cố gắng xây dựng mối quan hệ tốt với mọi người, đặc biệt là những hàng xóm mới. Nghĩ vậy, cậu quay về phòng lấy một tấm chăn mỏng trong tủ, không đợi Hàn Chiêu từ chối.
Trong khi đó, livestream của Chu Kỳ cũng đang thu hút sự chú ý:
“Aaa, đây là người thuê nhà mới của Hứa Yểu sao? Nhìn bẩn thỉu như người vô gia cư, có tiền mà thuê được nhà ở đây sao?!”
“Nói vậy mà ác quá. Người này chắc phải giỏi lắm mới qua được bài kiểm tra đó.”
“Hứa Yểu làm màu quá! Thuê nhà thôi mà bày đặt như tuyển dụng công ty. Mình là người bỏ tiền cơ mà!”
“Hâm mộ quá, làm hàng xóm của Chu Kỳ đúng là một ước mơ. Mong cũng được một hàng xóm thân thiện như vậy!”
“Nhìn mãi mà vẫn thấy người này bình thường. Thôi không phải mình ghen đâu nhé! Mà người này trông trẻ ghê, chắc mười bảy, mười tám tuổi thôi?”
Hàn Chiêu quay lưng lại camera, liên tục cúi đầu nói cảm ơn Chu Kỳ.
“Vậy chúng tôi về trước nhé. Có gì cứ gọi điện báo,” nhân viên nói thêm, rồi cả nhóm rời đi.
Hàn Chiêu ôm chặt tấm chăn mỏng, ánh mắt lướt qua màn hình livestream của Chu Kỳ một chút trước khi nhanh chóng mở cửa vào phòng, không quên cúi đầu nói lời cảm ơn lần nữa.