Gia Đình Cùng Biệt Thự Xuyên Thời Gian - 93
Cập nhật lúc: 2025-02-10 12:37:18
Lượt xem: 31
Triệu Hi nhớ tới Tiêu Thính Vân còn đang chờ nên không ở lại lâu.
Vừa mới đi ra cửa chính, đã thấy Tiêu Thính Vân đứng ở bên cạnh xe đạp chờ nàng, Triệu Hi vừa nhìn ghế sau, liền khựng lại, hông mai đỏ sam trên nền đông màu trắng chói mắt dị thường.
Nàng tiến lên, ôm lấy bó hồng mai, hoa lành lạnh còn mang hơi nước.
Nàng kinh ngạc hỏi: "Hoa này ở đâu ra?"
Tiêu Thính Vân thản nhiên cười nói: "Vừa rồi đo đường ta thấy hai bên đường có mai đỏ, nên hái một ít."
Triệu Hi đột nhiên nhớ tới vừa rồi nàng thuận miệng nói nàng không thích mùa đông, không chỉ lạnh mà còn không có chút màu sắc nào.
Mà bó hồng mai này trong tay nàng đỏ đến diễm lệ đường hoàng, nổi bật trên màu tuyết.
Thảo nào... vừa rồi hắn không cùng đi vào.
Trong lòng Triệu Hi hơi kinh hỉ, nhìn thấy đôi mắt nâu sam của hắn lộ vẻ chờ mong, không khỏi cong môi cười: "Cám ơn, ta sẽ cắm vào bình hoa."
Tiêu Thính Vân khế ừ một tiếng, chân dài gẩy thắng xe đạp, Triệu Hi ôm bó hồng mai ngồi ở ghế sau, cùng hắn trở về biệt thự.
Sắp sang năm mới, Triệu Hi còn cố ý dặn dò đám người Trương Thọ không nên nhận quà tặng dân chúng đưa tới, bọn họ không thiếu cái gì.
Đại tiểu thư Vương gia Vương Uyển Nhi cùng nha hoàn thiếp thân Phỉ Thúy còn đang ở lại phòng ngủ cho khách của biệt thự, cùng với một em bé mới sinh mấy ngày.
Nha đầu Phỉ Thúy thoạt nhìn không nhỏ hơn Triệu Hi bao nhiêu, Vương Tuyết Cầm không nỡ để cô gái nhỏ như vậy ngủ trên sàn, cố ý đưa một bộ chăn bông nhà bọn họ không dùng trải lên sô pha cho nha hoàn kia, làm Phỉ Thúy cảm động đến rơi lệ đầy mặt.
Vương gia còn đưa không ít đồ dùng tới cho Vương Uyển Nhi và đứa nhỏ, có cả một cái giường bằng gỗ cho trẻ sơ sinh.
Vương Tuyết Cầm thỉnh thoảng đi thăm đứa bé kia.
Nàng rất thích em bé.
Trưởng tử Triệu Ngôn đã sớm đến tuổi kết hôn, trước khi xuyên không cũng đã đi xem mắt vài lần, sau khi xuyên lại bận rất nhiều chuyện, đừng mong sớm có con, nếu không hai vợ chồng già bọn họ có lẽ cũng đã có cháu để bồng.
Đường may trên bụng Vương Uyển Nhi cũng không cần tháo chỉ, đã tự động khép lại, chỉ để lại một vết sẹo nhợt nhạt trên bụng, làm cho Vương Uyển Nhi cứ mãi thán phục thủ đoạn của Tiên gia.
Vương Uyển Nhi khôi phục đôi chút liền có thể rời khỏi phòng, nàng cũng biết không nên tự tiện động chạm đồ vật trong tiên cảnh.
Nàng nghe Linh Nhi nói, trong tiên cảnh có Thiên Lý Nhãn theo dõi, cho dù tiên nhân không ở nhà, cũng có thể nhìn thấy toàn bộ hành động của các nàng.
Vương Uyển Nhi nhìn thiếu niên áo đen ở đầu cầu thang, không khỏi đến gần, thấp giọng hỏi: "Công tử là họ Tiêu sao? Đây là họ của hoàng tộc."
Tiêu Thính Vân đang cắm hoa mai ở đầu cầu thang theo lời Triệu Hi, nghe thấy thế liền nhìn lại, nhíu mày.
Vương Uyển Nhi đương nhiên biết nhà chồng mình là nhà mẹ đẻ của tiên hoàng hậu, tiên hoàng hậu chỉ sinh ra một nhỉ tử là Thụy vương, Lương gia rất mong đợi vào Thụy vương.
Lúc trước nàng cũng nghe nói, Thụy vương xuống phía nam đến quận Đào Nguyên giải quyết ôn dịch, có Lương gia ở quận Đào Nguyên, nếu Thụy vương đến đây sao không đến thăm cho được? Nhưng mà hắn thật đúng là không đến.
Hơn một năm nay phu quân nàng vẫn luôn tìm ai đó, cộng thêm đợt trước triều đình không phái Thụy vương ra mặt bình định, Vương Uyển Nhi đã âm thầm có chút phỏng đoán.
Chẳng lẽ vị điện hạ kia mai danh ẩn tích ở tiên cảnh? Ngữ khí Tiêu Thính Vân đạm mạc: "Ta không biết phu nhân đang nói cái gì."
Hắn cắm xong hồng mai, xoay người xuống lầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/gia-dinh-cung-biet-thu-xuyen-thoi-gian/93.html.]
"Sắp sang năm mới rồi, mọi người muốn ăn những gì?" Sau khi dùng cơm tối, cả nhà ngồi ở phòng khách nói chuyện phiếm, Triệu Chí Dân trở về liền cười, hỏi ý kiến cả nhà.
"Đương nhiên là ăn cá a, hàng năm có thừa.
Đêm giao thừa, chúng ta ra bờ sông bắt cá sớm một chút." Triệu Húc không hề chần chừ mở miệng."Hi Hi thích ăn tôm, chúng ta bắt nhiều tôm sống một chút, tôm ở đây to lắm."
"Với lại hầm gà nướng vịt, cắt một đĩa lạp xưởng thịt khô, làm một đĩa gỏi ăn." Vương Tuyết Cầm nghĩ tới bữa cơm đoàn viên bình thường, nói.
Triệu Chí Dân cười nói: "Tết âm lịch thành mới được nghỉ, mọi người không có việc gì làm, chúng ta chơi mạt chược đi, phòng khách nhỏ ở lầu hai hình như có bàn mạt chược điện tử đó?"
Triệu gia cũng chỉ có hai vợ chồng bọn họ và Triệu Ngôn biết cái này, Triệu Húc và Triệu Hi không biết chơi mạt chược, hai anh em này thích chơi game hơn.
Ba thiếu một, Triệu Chí Dân vỗ vai Tiêu Thính Vân, vô cùng hào khí nói: "Tiểu Tiêu à, hai ngày nay chơi mạt chược với chúng ta đi, Triệu thúc dạy ngươi."
Tiêu Thính Vân: "... Được, cảm ơn Triệu thúc."
Bên ngoài bỗng có tiếng chuông cửa, Tiêu Thính Vân lập tức đi mở cửa.
Huyện lệnh Đào Nguyên là ngồi xe ngựa đến, phía sau là đám người Lý Hiếu Tri ngồi xe bò, huyện lệnh chùi giày ở cửa rồi tiến vào biệt thự, cảm nhận nhiệt độ phòng ấm áp, liền vội vàng cởi áo lông ra.
"Huyện lệnh đại nhân sao lại tới đây?"
Huyện lệnh Đào Nguyên lo lắng, tiến lên nói: "Có chuyện rồi, quận thủ... quận thủ quận Đào Nguyên chúng ta vừa mới chết."
Vừa rồi Triệu gia còn đang bàn chuyện làm gì mấy ngày Tết, thần sắc thình lình biến đổi.
Quận thủ đã chết, huyện lệnh vội vã đến thông báo, sợ là không chỉ đơn giản như vậy.
Sắc mặt Lý Hiếu Tri trắng bệch, nhớ lại lời thư tín: "Đám nghịch quân c.h.ế.t tiệt kia g.i.ế.c tới quận Đào Nguyên, quận thủ đại nhân mang quan quân chống cự, không địch lại, đã hy sinh..." Quận thủ ít nhất cũng đã giúp hắn lên làm duyện sử thành mới, trong lòng hắn có chút hụt hãng.
Lòng Triệu Hi trong nháy mắt chìm xuống đáy cốc, xong rồi.
Tin tức này mới đầu là Vương Uyển Nhi mang đến, nàng vốn tưởng rằng không đến mức quá nghiêm trọng, ai biết quận thủ quận Đào Nguyên đã chết!
Huyện lệnh gấp như con kiến bò trên chảo, đầu đầy mồ hôi nói: "Tiên nhân, bây giờ nên làm thế nào? Đám nghịch quân kia chắn ngang đường nhất định phải đi qua để đến đất Thục, chúng ta nằm mơ mới xin được viện quân!"
Có thể nói, toàn bộ quận Đào Nguyên đã bị cô lập.
Hiện tại triều Thiên Khải nơi nơi đều có loạn quân, triều đình thậm chí không lo nổi cho mình, sao còn quan tâm đến quận huyện nhỏ như quận Đào Nguyên?
Triệu Húc nhăn mày, nói: "Không đúng, tại sao bọn họ lại liều c.h.ế.t đánh quận Đào Nguyên a? Loạn quân không ngu như vậy đi?"
Huyện lệnh Đào Nguyên cúi đầu, ấp úng không biết trả lời như thế nào.
Triệu Hi nheo mắt, khế quát: "Nói!"
Huyện lệnh nhỏ giọng nói: "Hình như là nghịch quân bại trận ở bên ngoài, vừa vặn lại có tin đồn quận Đào Nguyên chúng ta có giống tốt cao sản... Tóm lại chuyện đã đến nước này, tiên nhân có biện pháp nào không?"
Huyện lệnh hoa chân múa tay: "Như là rải đậu thành binh gì đó."
Người Triệu gia thật muốn chửi thề, ai rải đậu thành binh? Hắn thực sự nghĩ bọn họ là tiên nhân sao?
Lúc này, có tiếng bước chân dồn dập từ cửa cầu thang truyền đến, Vương Uyển Nhi vịn tay vịn đi xuống, sắc mặt trắng bệch truy hỏi: "Vậy Lương gia hiện tại thế nào?"
Huyện lệnh biết đích nữ của Vương gia là chính thê của đích thứ tử Lương gia, hắn ấp úng nói: "Không, không rõ lắm. Nhưng có lá thư nói, nghịch quân đối xử với thế gia địa chủ cực kỳ hung tàn." Lương gia lại là thế gia đệ nhất của quận Đào Nguyên, ai biết hiện tại thế nào...