Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Gia Đình Cùng Biệt Thự Xuyên Thời Gian - 84

Cập nhật lúc: 2025-02-08 14:49:32
Lượt xem: 30

Vương Đại Trụ lập tức vui mừng hớn hở mà trả nốt tiền, rồi mang chiếc chăn kia về nhà mình.

Lý thị mới vừa cho heo con trong chuồng heo nhà mình ăn xong, vừa về đến phòng liền nhìn thấy Vương Đại Trụ đang loay hoay trên giường.

Vương Đại Trụ vừa nhìn thấy thê tử trở lại, lập tức thần thần bí bí đóng kín cửa phòng, còn kéo nàng lên giường, ngữ khí có chút hưng phấn: "Phu nhân, nàng cũng mau lên đây thử chút ấm áp này đi."

Lý thị nhìn bên ngoài đang là buổi sáng mùa đông, da mặt có chút mỏng, lúc này hai má đỏ bừng gắt một cái: "Đang ban ngày ban mặt, ngươi định làm gì, thật không đứng đắn!"

Ai ngờ Vương Đại Trụ dứt khoát lăn một vòng trong chăn bông, miệng không ngừng nói: "Ấm quá, cái chăn này ấm thật, ta sắp bị nó làm cho toát mồ hôi rồi!"

Cả đời này Vương Đại Trụ chưa từng được ngủ trên chăn đệm ấm áp như vậy bao giờ, mùa đông năm ngoái tuy có đắp chăn, nhưng lúc nằm ở trên giường cảm giác như đang ở trong hầm băng vậy.

Thế nhưng chăn bông này không chỉ ấm áp, hơn nữa nó cũng không quá nặng.

Lúc này Lý thị mới từ trong ngượng ngùng lấy lại tỉnh thân, nàng chú ý thấy có một chiếc chăn mới trên giường, nhất thời nhớ tới chuyện trước đó vài ngày, Vương Đại Trụ cầm tiên trong nhà đi tới xưởng bông đặt làm một ít đồ.

Vương Đại Trụ tuy có chút thô kệch, nhưng vẫn hiểu được một đạo lý, đi theo tiên nhân là luôn đúng.

Tiên nhân cho phép được đặt trước, mặc dù hắn không hiểu gì, nhưng trong tay hiện đang dư chút tiên liền dứt khoát đặt cọc, thế là hắn liền trở thành nhà đầu tiên trong thôn Đào Hoa được đắp chăn bông.

Lý thị cũng không khỏi cởi áo ngoài, chui vào trong chăn bông: "Cái chăn này thật ấm áp."

Lý thị nhịn không được sờ lên sờ xuống, cái chăn này vừa bằng phẳng lại thoải mái, một chút gai nhọn cũng không có.

Vương Đại Trụ nghĩ ngợi một lát liền muốn đứng dậy, nói: "Ta còn phải đi xưởng bông một chuyến, xem thử có thể đặt cho Hổ Tử một cái chăn bông nhỏ hơn chút để đắp qua mùa đông hay không.

Còn phải hỏi cha nương nữa."

Lý thị túm lấy hắn, trách cứ nói: "Cha nương tất nhiên không cần phải hỏi, nhất định là cần rồi.

Nhưng cho tiểu hài tử đắp riêng một cái chăn cũng có chút lãng phí, nếu trời lạnh thì để Hổ Tử ngủ cùng chúng ta là được.

Vương Đại Trụ không hề nghĩ ngợi, bật thốt lên: "Hổ tử ngủ với chúng ta?"

Hai vợ chồng nhìn nhau, vẻ mặt Lý thị cứng đờ, còn chưa kịp nói cái gì thì đột nhiên cửa được ai đó đẩy ra cửa, một luồng gió lạnh chui vào, bà nương vừa mới bước một chân vào, thình lình dừng lại sau đó nhanh chóng đóng cửa rời đi.

Hai vợ chồng sợ tới mức vội vàng đứng dậy mặc quần áo, sau khi ra cửa chợt nghe thấy Vương bà nương ho khan nói: "A Tú à, ngươi vì muốn giúp Vương gia chúng ta có thêm người tuy cũng rất vất vả, chỉ là ban ngày thì vẫn nên chú ý nhiều một chút."

Hai vợ chồng: "..."

Họ chỉ muốn thử chăn bông thôi mà.

Hiện tại toàn bộ thành mới đều biết xưởng bông do các tiên nhân mở ra đang làm chăn bông, chăn kia vô cùng ấm áp, hơn nữa giá cả cũng không cao, một chiếc chăn cũng chỉ khoảng 200 văn tiền.

Nếu là trước kia sao có thể mua nổi, thế nhưng bây giờ làm gì có nhà ai mà không đi làm chứ? Vì thế trong tay mỗi người đều có chút tiền.

Hơn nữa, chăn bông này cũng không phải là đồ chỉ dùng được một lần, mùa đông năm nay có thể đắp, mùa đông năm sau, mùa đông năm sau nữa cũng đều có thể đắp.

Số tiền đó nếu tiết kiệm được khéo còn nhiều hơn cả số tiền họ phải trả khi bị ốm, phải không?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/gia-dinh-cung-biet-thu-xuyen-thoi-gian/84.html.]

Hơn nữa câu chuyện về chăn bông của các tiên nhân, trong thành mới càng truyền lại càng trở nên thái quá, có người còn nói Vương Đại Trụ trở về thử đắp chăn bông một chút, đều bị nóng đến hôn mê bất tỉnh.

Dân chúng đều là những người đã từng trải qua những đêm đông giá rét vô cùng khổ sở, cho nên biết được bị đông cứng bởi gió lạnh có bao nhiêu khó chịu.

Lần này dân chúng trong thành đều mang tiền đến xưởng bông, xếp hàng đặt cọc.

Hai ngày sau, Hoàng Khánh Quốc, cha của Hoàng Hiên, cũng mang theo số bông còn lại trở về, xưởng bông cân nhắc nếu có nhiều thì có thể chế thành áo bông dùng để chống lạnh.

Đến sang năm, có thể thử đi về phía tây Thục địa xem thử, dựa theo địa lý mà nói, phía tây Thục địa hẳn là sẽ có nông trường.

Ai cũng biết người thảo nguyên vừa biết nuôi dê lại còn có thể trồng ra bông chất lượng cao trên diện tích lớn, nhưng dù sao bên kia cũng cách bọn họ quá xa, vì thế không thể bỏ gần lấy xa.

Đến lúc đó xem có thể thương lượng được với nông trường phía tây Thục địa hay không, trước sẽ thu mua lông cừu, như vậy mùa đông sang năm dân chúng cũng sẽ thoải mái hơn không ít.

Hoàng Hiên kiểm tra một lượt thân thể của phụ thân, phát hiện khóe miệng Hoàng Khánh Quốc có một vết máu, liền vội vàng truy hỏi: "Cha, khóe miệng người làm sao vậy?"

Hoàng Khánh Quốc khoát tay, bất lực nói: "Còn có thể thế nào? Trên đường trở về, ta gặp phải đám quân phản nghịch kia!"

Hoàng Hiên bị dọa sợ không nhẹ, vội cầu xin Triệu Ngôn kiểm tra cho Hoàng Khánh Quốc, Triệu Ngôn phát hiện chỉ là vết thương ngoài da, còn lại không có vấn đề gì cả.

Hoàng Khánh Quốc nói: "Tiên nhân, lúc ta trở về gặp phải đám quân phản nghịch kia, những người đó còn tưởng rằng ta vận chuyển chút lương thực nên thiếu chút nữa đã g.i.ế.c chúng ta, nhưng vừa nhìn thấy là bông, không thể ăn cũng không thể uống, liền từ bỏ."

Đám quân phản nghịch kia rất không nói đạo lý, nếu hắn là địa chủ, vậy khẳng định bọn chúng liền một đao c.h.é.m c.h.ế.t hắn, nhưng nhìn thấy Hoàng Khánh Quốc là một thương nhân.

Mà thương nhân triều Thiên Khải còn thảm hại hơn, địa vị ở dưới đáy, so với nông dân còn không bằng, bị mọi người dè bỉu khắp nơi.

Vì thế liền thả hắn.

Hoàng Khánh Quốc may mắn nhặt được một mạng, nhanh chóng trở về huyện Đào Nguyên.

Hoàng Khánh Quốc gật đầu: "Đúng vậy, ta vừa vặn gặp phải trên con đường nhất định phải đi vào Thục địa.

Nhưng ta thấy bọn họ hẳn sẽ không vào Thục địa mới đúng, Thục địa từ trước đến nay dễ thủ khó công, hẳn sẽ không nghĩ đến chuyện tiến vào đi?"

Triệu Húc tuy gật đầu, nhưng trong lòng lại không hoàn toàn yên tâm.

Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất.

Nếu không may, đám nghịch quân kia không tìm được chỗ nào tốt, nhất quyết phải chạy đến huyện Đào Nguyên tìm đường chết, sao có thể bó tay chịu trói?

Cha mẹ hắn, còn có ca ca muội muội, còn có những thứ thật vất vả mới có thể tạo ra ở thành mới đều được tụ tập ở đây.

Triệu Húc âm thầm suy nghĩ, liền tăng thêm 5km chạy bộ cho tư quân, để bọn họ tập luyện cho tốt!

Lý Hiếu Tri là duyện sử của thành mới, quan hệ với bên ngoài rộng hơn bọn họ, mỗi lần Lý Hiếu Tri nhận được tin tức sẽ lập tức thông báo cho bọn họ.

Triệu Hi nghe nói đám nghịch quân kia đánh một vòng rồi lại rời đi, liền thở phào nhẹ nhõm.

Không đến vạn bất đắc dĩ, nàng thật sự không muốn chiến tranh xảy ra, cho dù cổ đại chỉ đánh nhau bằng vũ khí lạnh, những nông dân kia dù có chất phác đến mấy, cũng sẽ phải đứng lên mà c.h.é.m giết.

Lý Hiếu Tri lại nói: "Tiên nhân, cuối thu thành mới của chúng ta lại thu được một lượng lớn lương thực, ý của huyện lệnh Đào Nguyên là lúc này nên mua chút giống tốt về, đợi đến đầu xuân sang năm là có thể gieo trồng.

Loading...