Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Gia Đình Cùng Biệt Thự Xuyên Thời Gian - 54

Cập nhật lúc: 2025-02-05 14:34:22
Lượt xem: 43

Bởi vì phải ra ngoài, Triệu Húc cũng phải mặc xiêm y nam tử rộng thùng thình của triều Thiên Khải, nhưng đi được một thời gian hắn cũng không thèm để ý đến hình tượng của mình, dứt khoát xắn ống quần cùng ống tay áo lên.

Triệu Húc mở ống trúc ra uống một ngụm nước lớn giải khát, hắn hào sảng lau đi vệt nước đọng bên môi, bất đắc dĩ thở dài nói: "Thục đạo chi nan nan ư thướng thanh thiên, Trắc thân tây vọng trường tư ta*"

*Thơ Lý Bạch. Dịch nghĩa: Ôi, Nguy hiểm thay, cao thay! Đường Thục khó, khó hơn lên trời xanh.

Thục đạo nan thật đúng là nói không sai, đường này quả thật không dễ đi, nếu không có người quen dẫn đường thì đúng thật là đi không được.

Có đường đất còn tốt, có một số đoạn ngay cả đường đất cũng không có, xe đạp xe hơi xe ngựa gì cũng vô dụng.

Tống Nhất Thanh cũng thở hồng hộc sau khi nghe được hai mắt lại phát sáng: "Đây chính là Triệu huynh ngẫu hứng nghĩ ra sao?" Ở bên ngoài Triệu Húc cũng không muốn Tống Nhất Thanh gọi mình là tiên nhân, nên bảo hắn gọi mình là Triệu huynh.

Triệu Húc vừa nghe vậy vội xua tay: "Không phải ta làm, là thi tiên Lý Bạch làm." Hắn cũng không dám mạo danh khoác lác.

Thi Tiên?

Làm thơ hay cũng có thể thành tiên? Tống Nhất Thanh khen ngợi không ngớt, lại âm thâm thở dài mình mặc dù làm thơ không kém, nhưng nếu muốn thành tiên sợ là phải cố gắng nhiều.

Vương Đại Trụ cùng Trần Minh nghe không hiểu, chỉ ở một bên an tĩnh uống nước.

Nghỉ ngơi một lát bốn người tiếp tục lên đường, nếu không đi nhầm đường, dựa theo hướng bản đồ mà nói thì có lẽ họ sắp tới rồi.

Bọn họ đi được một lát, cuối cùng cũng nhìn thấy một thôn xóm phía xa.

Bọn họ vui vẻ đi đến, mới phát hiện thôn xóm này nhân khẩu không ít, nhưng nhìn từ bên ngoài còn không bằng thôn Đào Hoa.

Bốn người vừa đi qua đường đất, liền nhìn thấy một phụ nhân vàng vọt gầy gò vẻ mặt tuyệt vọng, hướng bọn họ nói: "Quý nhân, mua hài tử sao? Trượng phu của ta cùng công công đều mắc bệnh nặng, không có tiên chữa trị.

Ta có một trai một gái, nam hài tám lượng bạc, nữ hài năm lượng bạc, chúng đều rất nghe lời còn có có thể làm chút việc vặt." Trong nhà có bệnh nhân nàng không bỏ được, biết đoạn đường này ngẫu nhiên sẽ có quý nhân lái xe ngựa đi qua, liền bày sạp ở chỗ này.

Ngồi hai bên nàng là một nam hài cùng một nữ hài, hai hài tử tựa như biết được điều gì, gắt gao ôm hai chân run lẩy bẩy, dùng ánh mắt sợ hãi nhìn bọn họ.

Triệu Húc hoảng sợ: "Ta không phải bọn buôn người."

Triệu Húc nhíu mày lại nói: "Thôn các ngươi sao lại nghèo thành như vậy?" Thôn Đào Hoa tuy cũng nghèo, nhưng trong khoảng thời gian này, cũng hiếm khi nghe được có thôn dân nào bán hài tử.

Phụ nhân kia ôm mặt khóc: "Ngài không biết, thôn chúng ta rất nghèo, triều đình cũng không quan tâm đến chúng ta. Người xưa nói dựa vào núi ăn núi dựa vào nước ăn nước, thôn chúng ta thì có thể dựa vào cái gì? Phía sau chỉ có một ít núi hoang, cho dù muốn lên núi đào rễ cây cũng khó."

Núi?

Triệu Húc nghe vậy trong lòng nhảy dựng, nơi này không phải sẽ có quặng sắt đấy chứ? Nếu là thật, nơi này sao lại là núi hoang chứ? Đây chính là một ngọn núi vàng!

Thấy bốn người đều im lặng, phụ nhân tưởng mình đã ra giá quá cao.

Nàng nhìn hai đứa con, nhịn đau bật khóc nói: "Mấy vị quý nhân, nếu hai đứa nhỏ này ở cùng nhau, có thể đưa cho ta mười lượng được không?"

Triệu Húc nhớ lúc trước Lý thị mua cho bọn họ năm bộ quần áo tốn năm lượng bạc, vậy giá tiền này cũng coi như công bằng.

Chỉ tiếc là hắn mua hai hài nhi này về cũng chẳng để làm gì.

Tống Nhất Thanh ngược lại bất đắc dĩ cười nói: "Ngươi nhìn bọn ta giống người có tiền sao?"

Phụ nhân không biết nói sao, chỉ thấy Triệu Húc vừa cao to lại cường tráng, tinh thân cũng vô cùng tốt, không giống kẻ xuất thân nghèo hèn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/gia-dinh-cung-biet-thu-xuyen-thoi-gian/54.html.]

Triệu Húc suy nghĩ một lúc bèn lấy mấy đồng từ trong n.g.ự.c ra đưa cho phụ nhân kia, cười nói: "Không biết ngươi có thể cho bọn ta mượn một ít dụng cụ làm nông để đào đất được không? Lát nữa bọn ta sẽ trả cho ngươi."

Chồng và cha chồng nàng đều bệnh tật đầy mình, nàng cũng không có mẹ chồng nên dụng cụ làm nông để đó không có ai sử dụng.

Thêm nữa nàng thấy Triệu Húc dáng vẻ anh tuấn bất phàm trông không giống lừa đảo cho lắm, lại thấy chỉ cần cho mượn vài canh giờ là có thể kiếm được vài đồng, ngu gì không đồng ý? Nàng vội vàng cất kí mấy đồng tiền vào tay áo, một tay kéo một đứa bé dẫn mấy người Triệu Húc trở về nhà.

Nàng lôi mấy cây gậy dụng cụ làm nông bằng gỗ trong sân ra đưa cho bọn họ.

Triệu Húc nói cảm ơn rồi cầm nông cụ trong tay dẫn ba người đi lên ngọn núi hoang vu phía sau thôn.

Ngọn núi này được người phụ nữ kia gọi là núi hoang quả nhiên không sai, khắp nơi trụi lủi hoang tàn.

Vương Đại Trụ cảm khái nói: "Xem ra ở thôn Đào Hoa vẫn tốt hơn, ít ra còn có non xanh nước biếc."

Triệu Húc chăm chú tìm dưới mặt đất, được một lát bèn dừng bước, nhặt từ dưới đất lên một khối đá đen nhỏ, rồi lấy điện thoại từ trong túi ra mở album ảnh so sánh, quả nhiên đúng là quặng sắt.

Triệu Húc mừng rỡ, vội cất điện thoại đi nói với ba người: "Chúng ta thử đào ở đây xem."

Trong lòng Tống Nhất Thanh cũng đại khái hiểu rồi, chỉ có Vương Đại Trụ với Trần Minh là còn mờ mịt làm theo lời câm nông cụ lên xới đất đào một cái hố.

Đất ở đây khá cứng, bọn họ đào một hồi cũng tạo được một cái hố sâu tâm một mét.

Triệu Huc mồ hôi đầm đìa tiện tay lấy từ trong hố ra một nắm đá đen, mỉm cười đắc ý.

Tống Nhất Thanh nhìn chăm chú vào đống đá, nhẹ giọng hỏi: "Triệu huynh, đây là mỏ sắt sao?"

Triệu Húc trả lời luôn: "Đúng vậy, ta nghe Hi Hi nói nếu dùng sắt để làm lưỡi cày thì hiệu suất sẽ tăng gấp đôi.

Đây chính là đồ tốt."

Vương Đại Trụ nghe vậy thì hai mắt sáng bừng.

Hắn chính là người đầu tiên trong thôn Đào Hoa sử dụng cày cong nên hiểu được sự tiện lợi của nông cụ thần tiên.

Bây giờ lại nghe nói có thể tăng hiệu suất, nhìn những viên đá đen trong hố tỏa sáng lấp lánh, lập tức nói: "Vậy chúng ta đào nhiều một chút mang về."

Lời này như đang xoa dịu người dân trong thôn.

Tốn Nhất Thanh không tin lắm, trong lòng hắn đã có toan tính riêng.

Tống Nhất Thanh lắc đầu nói: "Không được đâu, giờ chúng ta nên xuống núi tìm thôn trưởng của họ, sau đó cho họ chút tiền là được."

Vương Đại Trụ nghe xong có chút buồn bực: "Chúng ta chỉ coi như đào chút đá từ trong núi thôi mà? Làm sao phải chi tiền cho họ nữa? Giờ muốn mấy cục đá cũng cần tiền nữa à?"

Hiện giờ tuy thôn Đào Hoa đã giàu có hơn chút nhưng họ vẫn giữ thói quen tiết kiệm.

Tống Nhất Thanh lắc đầu cười nói: "Đại Trụ, việc này giống như ngươi đột nhiên sang nhà người khác xin một cốc nước uống vậy. Một lần thì chủ nhà sẽ không để ý mà cho ngay, nhưng nếu ngày nào ngươi cũng sang xin thì chủ nhà có thoải mái được nữa không?"

Vương Đại Trụ bây giờ mới ngộ ra.

Bốn người cùng nhau xuống núi, nhìn thấy phụ nhân đang đứng trong sân nhà mình cứ nhìn ra ngoài liên tục.

Mắt thấy bọn họ mang nông cụ trở về mới thở phào nhẹ nhõm.

Loading...