Gia Đình Cùng Biệt Thự Xuyên Thời Gian - 47
Cập nhật lúc: 2025-02-04 13:49:21
Lượt xem: 47
Hai ngày nay Chu lão viên ngoại ngủ không ngon giấc, cứ luôn lo lắng tôn tử nhà mình bị Vương gia từ hôn.
Nghe nói tiểu súc sinh kia ở viết một bài "Vịnh Trư" ở Thi Hội Đào Nguyên, thành trò cười cho toàn bộ huyện Đào Nguyên, ai biết hôn sự này này thật đúng là thành, cũng không biết vị đích thứ nữ kia của Vương gia có phải bị mù hay không.
Chu lão viên ngoại sợ trong đó có biến số, mấy ngày gần đây tìm một ngày lành, chuẩn bị lễ vật đi Vương gia nạp thái, đem hôn sự đính xuống trước đã.
Đến khi vô ý nghe thấy người Vương gia nhỏ giọng nói đến chuyện làm ăn ly kinh phản đạo của Vương Linh Nhi, Chu lão viên ngoại mới hiểu ra:
Khó trách hai đứa nhỏ này ở Đào Nguyên Thi Hội nhìn trúng nhau, nguyên lai một người nuôi heo, một người bán sách, tuyệt.
Có Vương Linh Nhi tham gia, nàng phái mấy người biết chữ đến hỗ trợ in chữ rời, đẩy nhanh tiến độ in sách.
Vương Linh Nhi mở một cửa hàng bán giấy cùng sách vở ở trấn Đào Nguyên, ngắn ngủi mấy ngày giấy trúc Đào Nguyên liền cháy hàng, toàn bộ học trò của huyện Đào Nguyên đều tranh nhau mua, coi có thể sử dụng giấy trúc Đào Nguyên là kiêu ngạo.
Triệu Hi kết luận, không quá một năm, giấy trúc sẽ truyền khắp toàn bộ triều Thiên Khải.
Mấy ngày gần đây đã có thương nhân huyện khác ngửi thấy mùi tiền tìm đến, hỏi có thể hợp tác hay không, bọn họ có thể bán sách vở cùng giấy trúc tới những nơi giàu có và đông đúc như kinh thành, Giang Nam, bên kia người đọc sách càng nhiều, tuyệt đối có lợi.
Triệu Hi không định bán giấy cả đời, cũng không có ý định chiếm cả hai ngành nghề làm giấy và in ấn, Triệu gia chỉ muốn thay đổi hoàn cảnh, để cuộc sống tương lai dễ chịu một chút, trong tay mình có chút tiền mà thôi.
Mấy ngày nay Triệu Hi thích nhất là đếm bạc.
Triều Thiên Khải còn chưa có tiền giấy, tới tay tất cả đều là vàng bạc.
Trừ tiền vốn của xưởng sản xuất giấy, cùng tiền lương của các thôn dân, mới ngắn ngủi mấy ngày bọn họ đã kiếm được gần 200 lượng bạc!
Phòng bảo hiểm còn chưa mở khóa, Triệu Hi vui vẻ giấu vàng bạc ở đáy giường, sau đó mới xuống lầu dùng cơm.
Hôm nay đến phiên Triệu Ngôn nấu cơm, Triệu Hi nếm một ngụm canh nói: "Đại ca, có phải cho hơi ít muối không? Hơi bị nhạt."
Triệu Ngôn bất đắc dĩ: "Hết muối rồi."
Lời này làm cho không khí trên bàn ăn trở nên lạnh lẽo, thiếu cái gì cũng không thể thiếu muối.
Con người nếu không ăn muối sẽ không còn sức lực, nhưng muối ở triều Thiên Khải càng có vấn đề, không chỉ hạt muối thô to, còn mang theo vị đắng, cho nên lần trước hai cha con đi chợ không mua được muối.
Hôm qua Triệu Ngôn có cứu chữa một thôn dân trúng độc ở thôn Đào Hoa.
Mấy ngày gần đây trại Thanh Phong rốt cục không độc chiếm ngọn núi nữa, ngầm đồng ý để dân thôn Đào Hoa lên núi săn thú hái quả dại nhặt củi lửa, ai ngờ có một thôn dân nhặt chút muối khoáng ở trên núi ăn, chưa đến nửa canh giờ đã trúng độc được đưa tới chỗ Triệu Ngôn rửa ruột, may là không ăn nhiều lắm, còn giữ được nửa cái mạng.
Triệu Húc gõ đũa lên bàn: "Huyện Đào Nguyên trời cao hoàng đế xa, chúng ta tự làm muối được chứ?"
Triệu Hi ăn xong bữa tối nhạt nho, cũng cảm thấy khó chịu, suy nghĩ một lát bỗng nhiên cười nói: "Muối thì nhất định phải làm, nhưng chúng ta không cần tự mình làm."
Tiêu Thính Vân ngồi đối diện ngước mắt nhìn Triệu Hi, thoáng trầm tư liền không khỏi giật giật khóe miệng.
Có lẽ hắn biết vị tiểu tiên nữ này đang có chủ ý gì.
Triệu Hi không ăn nhiều, mà đến thư phòng của ông nội đọc sách học tập một phen.
Trại Thanh Phong không thể thường xuyên liên lạc với các tiên nhân giống thôn Đào Hoa, mà tiên nhân cũng chưa bao giờ đi thăm trại Thanh Phong, hai ngày nay tiên nhân nói muốn lên núi xem bọn họ nuôi heo như thế nào, cả trại trên dưới vội vàng quét dọn không nhiễm một hạt bụi, sợ xúc phạm tới tiên nhân.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/gia-dinh-cung-biet-thu-xuyen-thoi-gian/47.html.]
Sau lưng thôn Đào Hoa có hai tòa núi cao liên miên, nghe thôn trưởng nói phía sau núi này cũng có một thôn trang.
Đã đầu he, rừng cây trong núi cành lá xum xuê, cẩn thận còn có thể nghe thấy tiếng côn trùng kêu cùng chim hót.
Triệu Húc đeo một cái gùi nhỏ, trong tay cầm một cây s.ú.n.g cao su tự chế, dùng đá b.ắ.n con thỏ cách đó không xa, đánh ngất rồi ném vào trong gùi, chuẩn bị mang về nhà nuôi.
Tiêu Thính Vân ngược lại đứng cách Triệu Hi không xa, luôn luôn chú ý tình huống xung quanh.
Chẳng bao lâu, bọn họ liền thấy Trương Tam xuống tiếp ứng, dẫn bọn họ đi về hướng trại Thanh Phong.
Trại rách nát, tất cả đều là nhà gỗ, ngẫu nhiên có mấy đứa nhỏ chơi cục đá, thấy bọn họ liên vội vàng nhu thuận kêu một câu tiên nhân.
Đám người Trương Đại vội vàng tiến lên nghênh đón, dẫn bọn họ đi xem mười mấy con heo nuôi nhốt trong chuồng heo kia.
Heo đã thiến không còn nóng tính như trước, mỗi ngày lười nhác súc ở chuồng heo kêu rầm rì, béo hơn hẳn.
Triệu Hi không hiểu biết heo như mẹ, cũng không lòng vòng mà hỏi: "Trương Đại, nghe nói chỗ này có quặng muối?"
Sắc mặt người trại Thanh Phong tức khắc đều tái nhợt, có chút lo sợ bất an.
Chẳng lẽ do là hai ngày trước có ngốc tử ở thôn Đào Hoa ăn muối độc, cho nên tiên nhân tới trừng phạt bọn ho??
Trương Đại luống cuống cực kỳ, không ngừng khua tay giải thích: "Tiên nhân đừng bị lão già Trương Đại Tiến kia lừa! Là tự bọn họ lên núi, không phải chúng ta ép hắn ăn muối độc!"
Triệu Hi vui mừng, bảo người trong trại đào hai gùi muối lại đây, trại dân lo sợ bất an nhưng chỉ có thể nghe lời đi đào.
Quặng muối là viên đá màu đen, bên ngoài có chút tinh thể màu trắng.
Triệu Húc lấy tay cạo một chút, đặt ở dưới lưỡi nếm thử;Là muối, Hi Hi, chúng ta đem hai sọt này về nhà ăn đi."
Triệu Hi trợn trắng mắt, nhị ca còn chưa biết rõ tình huống sao? Người trại Thanh Phong nghe nói như thế, chân đều thiếu chút nữa những ra, trợn mắt há hốc mồm nhìn Triệu Húc, tiên nhân muốn ăn muối độc?
Một lão nhân bên cạnh phỉ nhổ, răn dạy nhi tử mình: "Ngươi biết cái gì, tiên nhân có tiên khí hộ thể, đương nhiên không ngại chút độc này."
Đám trại dân gật đầu, đồng ý lập luận này, nhịn không được dùng ánh mắt hâm mộ nhìn mấy người Triệu Hi.
Phải biết bọn họ là sơn phỉ, nếu không có việc gì ngày thường đều tránh ở trong núi sợ bị quan phủ truy bắt, nhưng vải vóc có thể tiết kiệm, ăn uống có thể ở săn thú trồng cây, nhưng muối thì không được. Người không có đủ muối sẽ không có sức lực, cho dù trong m.á.u súc vật tự chứa muối cũng không đủ.
Cho nên mỗi lần bọn họ phái phụ nữ trong trại xuống núi đi chợ mua muối, đều trong lòng run sợ.
Nếu bọn họ cũng có tiên khí, không sợ muối độc như tiên nhân thì tốt rồi.
Triệu Hi cười khanh khách nói: "Muối này không phải là không thể ăn, mà là cần qua xử lý, ta có thể dạy các ngươi làm muối."
Triệu Húc nghe đến ngẩn ngơ, trước khi tới Hi Hi chưa nói muốn dạy người ta cách làm muối.
Nhưng thật ra Tiêu Thính Vân ở một bên khóe môi cong cong.
Từ tối qua Triệu Hi đã nghĩ tới, muốn tự mình làm muối đi vào núi lấy muối khoáng, tất nhiên sẽ khiến cho trại Thanh Phong chú ý.
Để tránh tương lai bọn họ tò mò tự mình thăm dò mà mất mạng, nàng thà rằng nói thẳng.