Gia Đình Cùng Biệt Thự Xuyên Thời Gian - 29
Cập nhật lúc: 2025-01-14 20:20:31
Lượt xem: 96
Hiện giờ thân thể Tiêu Thính Vân đã rất tốt, trong nhà lại chưa mở khóa phòng khách, cũng không thể để cho hắn cứ ở trong của nhị ca, làm cho Triệu Húc cùng Triệu Ngôn mỗi ngày đều chen chúc ở chung một phòng.
Triệu Hi tiếp tục nói: "Ngươi làm bảo vệ nhà ta, bảo vệ sự an toàn của biệt thự, bao ăn bao ở, mỗi tháng ta lại cho ngươi một lượng bạc tiên công, ngươi thấy như thế nào?"
Xem xét từ mấy ngày ở chung, thân thủ Tiêu Thính Vân này rất tốt, tính nhạy cảm cao, hơn nữa nhân phẩm còn không tệ, không có thói quen xấu trộm vặt, trước khi mất trí nhớ có khả năng được giáo dục tốt, người như thế làm bảo vệ nhà mình so với chọn thôn dân trong thôn thì đáng tin cậy hơn nhiều.
Dựa theo ý của tiểu quản gia Đại Bảo, độ thiện cảm tăng lên, độ trung thành cũng theo đó mà tăng cao.
Triệu Hi quét mắt nhìn bảng điểm tích lũy, Tiêu Thính Vân xếp thứ nhất.
Nhưng Triệu Hi cũng cẩn thận, bảo vệ cũng chỉ là hộ vệ chuyện an toàn của biệt thự, chìa khóa cổng chính của biệt thự chỉ có người một nhà bọn họ giữ, chìa khóa phòng an ninh không dùng được ở viện chính, nếu thật sự có một ngày Tiêu Thính Vân nổi lên ác niệm, người một nhà bọn họ cũng sẽ không sợ hắn.
Tiêu Thính Vân hiểu, ý là làm hộ vệ, hắn không do dự mà gật đầu đồng ý.
Triệu Hi thực hài lòng, lại gọi tiểu quản gia Đại Bảo ra hỏi: "Nếu mở hệ thống bảo an của biệt thự, cần bao nhiêu điểm tích lũy?"
[Kí chủ Hi Hi, mở hệ thống an ninh, theo đó khu chức năng của biệt thự cũng được mở rộng, điểm tích lũy cần thiết cũng sẽ tăng lên, hiện tại điểm tích lũy cần tích lũy mỗi ngày là 10 điểm.]
Triệu Hi gật đầu, hai ngày trước mở khóa kho hạt giống và toilet, mỗi ngày đều tiêu thêm hai điểm tích lũy duy trì điện nước.
Cũng may hiện nay thôn dân Đào Hoa và thôn dân trại Thanh Phong đều đang không ngừng cung cấp điểm tích lũy cho bọn họ, cho nên hẳn là có thể đáp ứng nổi.
Triệu Hi lập tức để cho Đại Bảo mở ra hệ thống bảo an, mấy khối màn hình theo dõi LCD siêu lớn thình lình b.ắ.n ra hình ảnh, Tiêu Thính Vân nhìn đến kinh hãi, chần chờ nói: "Đây là..."
Triệu Hi kéo hắn qua, đặt tay lên vai ấn hắn ngồi xuống trước máy tính: "Theo dõi, có thể theo dõi tình hình xung quanh biệt thự."
Hương thơm thoang thoảng như có như không trên người nữ hài bay vào xoang mũi, bàn tay nàng đặt trên vai hắn xuyên thấu qua lớp áo mỏng mang đến một chút nhiệt độ, trên mặt Tiêu Thính Vân hiện lên một tia mất tự nhiên, nhưng nàng cũng không buông tay ra, Tiêu Thính Vân ho nhẹ một tiếng làm cho chính mình hoàn hồn.
Hiện tại khu vực mở khóa đều có thể nhìn thấy hình ảnh trên màn hình theo dõi, Tiêu Thính Vân nhìn thấy Vương Tuyết Cầm đang cho hai con heo đen ăn cỏ, trong lòng thầm kinh hãi, vật này thật giống như thiên lý nhãn.
Triệu Hi nghĩ đến hắn là cổ nhân, cố ý sửa văn tự trên hệ thống theo dõi thành chữ phồn thể.
Tiêu Thính Vân nhìn hình ảnh trong góc, hơi nhướng mày nói: "Đây là người nào?"
Đây là hình ảnh bên ngoài biệt thự, trong hình ảnh là một cổ xe ngựa xinh đẹp chậm rãi đi đến, ngồi ở trước là một gã sai vặt đang thúc ngựa.
Xe ngựa dừng ở cửa lớn, gã sai vặt vén rèm xe, một tiểu công tử 13 14 tuổi mặc trang phục hoa lệ từ bên trong đi ra.
Chu Nguyên ngày thường chơi bời lêu lổng, không có việc gì liên đi khách điếm Duyệt Lai nghe thuyết thư tiên sinh kể chuyện xưa, tò mò nghe chuyện lạ, nếu không thì sẽ cùng bằng hữu tới ngoại thành dạo chơi, hôm nay lấy cớ đi kiểm tra ruộng đất nhà mình đến thôn Đào Hoa.
Ai ngờ thôn trưởng lấy cớ bận cày vụ xuân không cách nào chiêu đãi hắn, Chu Nguyên cũng không so đo những chuyện này, bản thân đi dạo khắp nơi ở thôn Đào Hoa.
Hai ngày nay hắn dành hết nổi bật, tay cầm một thanh quạt lông học đòi văn vẻ, bên hông treo túi bảo lụa mỏng lưu ly chứa hương liệu quý, Chu Nguyên cảm thấy bản thân đi đường đều mang theo gió.
Một đường này ra ngoài, chỉ cần là công tử ca đều sẽ nhịn không được nhìn về phía túi lưu ly bên hông hắn, không biết tổ phụ có hối hận khi ném túi quý báu như vậy cho hắn hay không? Chu Nguyên âm thầm vui sướng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/gia-dinh-cung-biet-thu-xuyen-thoi-gian/29.html.]
Nhìn thấy mây khói bao phủ căn biệt thự to, không biết so với Chu gia hắn rộng lớn gấp bao nhiêu lần, trong lòng Chu Nguyên tò mò liền xuống xe, trong lòng suy đoán.
Chẳng lẽ đây là có quan to hiển hách lặng lẽ xây thôn trang ở chỗ này? Căn cứ đến ý tưởng kết giao bằng hữu, Chu Nguyên muốn đến xem một chút.
Chu Nguyên lúc này vừa mới xuống xe, Vương Tuyết Cầm cũng đồng thời trong tay xách theo một cái túi nhựa chứa đầy rác đi ra khỏi biệt thự.
Hai người đụng mặt, ánh mắt Chu Nguyên dời xuống, rơi vào túi nhựa trong suốt Vương Tuyết Cầm cầm trên tay, bên trong túi nhựa truyền đến từng trận mùi hôi thối xông vào mũi.
Trong lòng Chu Nguyên lộp bộp một chút, hỏi: "Vị phu nhân này, trong túi này của ngài chứa vật gì?"
Vương Tuyết Cầm: "Một túi phân heo."
Vẻ tươi cười trên mặt Chu Nguyên nứt ra: "... Phân… heo?"
Chu Nguyên tại chỗ hóa đá, người này dùng túi quý chứa uế vật? Đây không phải là thứ dùng để đựng hương liệu quý sao?!
Đôi mắt nhỏ của Chu Nguyên nhìn thẳng vào vị phu nhân đang xách túi phân heo, gấp gáp đến độ mặt đỏ bừng tới mang tai: "Đây là túi quý kia mà, sao có thể dùng để chứa chất thải cơ chứ?"
Vương Tuyết Cầm đánh giá công tử mặc xiêm y hoa cổ, bên hông đeo túi nilon có chứa hương liệu, hắn hình như đang rất giận dữ.
Nàng chợt nhớ ra chuyện lúc trước Lý thị nói tiểu công tử Chu gia đã mua lại túi nilon với giá tận hai mươi lượng.
Thì ra đây chính là vị công tử coi tiền như rác đó.
Túi nilon chỉ đáng giá hai đồng mà trả tận 20 lượng bạc, chắc hẳn vị này ở nhà được trưởng bối cưng như trứng đây.
Vương Tuyết Cầm nhìn hắn như nhìn hài tử ngốc.
Ruồi bọ đang bay vo ve xung quanh phân heo bốc mùi hôi thối không tả được.
Vương Tuyết Cầm thấy vậy vội vã xách túi nilon kia ra ngoài: "Tiểu tử, lát ta nói chuyện với ngươi sau." Đống phân heo này vốn dĩ nàng đã định lấy về dùng làm phân bón.
Vương Tuyết Cầm rảo bước nhanh rời khỏi, chẳng mấy chốc đã biến mất khỏi tâm mắt hai người.
Gã sai vặt nhìn Chu Nguyên tức giận tới đỏ bừng mặt, cẩn thận hỏi: "Công tử, bây giờ chúng ta sẽ đi thăm hỏi hay là..."
Mấy công tử ca ở độ tuổi này rất trọng thể diện, Chu Nguyên cũng coi như là có chút thanh danh ở huyện Đào Nguyên, ai ngờ được túi quý mà hắn trân quý lại bị người ta dùng đựng phân heo? Tin này nếu truyền ra ngoài thì hắn sẽ thành trò cười cho cả huyện mất.
Chu Nguyên hết nhịn nổi rồi, làm gì còn tâm tư mà đi thăm hỏi cái thôn trang thần bí này nữa chứ? Hắn thở hồng hộc leo lên xe ngựa, lệnh cho gã sai vặt nhanh chóng cưỡi ngựa trở về.
Gã sai vặt vội vàng cưỡi ngựa về nhà.
Chu Nguyên ngồi trong xe ngựa nhìn túi bảo bối bên hông mình, tức giận định túm lấy ném ra ngoài cửa sổ, nhưng nhìn lại dược liệu quý báu bên trong lại thôi.
Quên đi, chỉ cần bớt tổn thất được chút nào hay chút đó, những hương liệu này thực sự rất đắt tiền.