Gia Đình Cùng Biệt Thự Xuyên Thời Gian - 18
Cập nhật lúc: 2025-01-07 10:19:00
Lượt xem: 113
Triệu Chí Dân nghĩ dù sao ở đây cũng là thời cổ đại, giá trị thu được không thể quá cao.
"Cái gì cơ, 40 thạch lương thực?" Thôn trưởng kinh hãi đứng bật dậy hô lên.
Mặc dù không biết khoai lang là giống loài gì nhưng hai chữ lương thực đã hấp dẫn sự chú ý của hắn.
Đầu năm nay bọn họ chỉ cần không bị c.h.ế.t đói là đã tốt lắm rồi, ai rảnh đi quan tâm lương thực có ngon hay không?
Vương Tuyết Cầm lắc đầu nói: 'Mỗi ngày ăn khoai lang làm sao nuốt nổi? Mình dùng thêm một mẫu đất trồng chút khoai tây cũng có thể thu được sáu bảy ngàn cân rồi.
Không phải Hi Hi thích ăn khoai tây nhất sao?"
Triệu Hi: "..."
Mẹ ơi, mấy lời này nghe có "khoe khoang" quá không vậy...
Trần tú tài vốn thông minh, vừa nghe Triệu Chí Dân nói đã biết được tiên nhân đã âm thầm đổi đơn vị giữa "cân" và "thạch".
Trần tú tài tính toán trong lòng, run rẩy nói: "Mỗi mẫu thu được gần, gần 60 thạch ư?"
Trần tú tài vừa dứt lời, thôn trưởng bên cạnh như những ra, kinh hoàng ngồi phịch xuống mặt đất, đầu óc trống rỗng rối bời.
Tận 60 thạch lương thực?
Ở triều Thiên Khải này, thời điểm mùa màng bội thu lắm cũng chỉ sản xuất được cùng lắm mỗi mẫu 3 thạch lương thực là có thể cười cả ngày rồi.
60 thạch lương thực là sao chứ? Cả đời Vương Đại Trụ đào xới lương thực cũng không dám nằm mơ như vậy!
Đây đích thị là thần tiên!
Thôn trưởng lúc này nào còn nhớ tới tới lời dặn của Trần tú tài phải giữ hình tượng gì đó nữa cơ chứ.
Hắn quỳ rạp xuống mặt đất, không ngừng dập đầu khóc lóc: "Cầu xin tiên nhân ban cho thần vật giống tốt, cả thôn chúng ta nhất định sẽ gom góp tiền xây miếu cho năm vị, ngày ngày hương khói, vĩnh viễn không bao giờ quên ơn!"
Những năm này dù cho kinh thành có phát đất đai cho dân chúng cũng chưa chắc được đủ no.
Nếu gặp hạn hán lũ lụt sẽ không thu hoạch được, bách tính bị dồn tới đường cùng phải đi tha hương cầu thực, người c.h.ế.t đói đầy ray khắp nơi, nạn đói khổ ải hoành hành không dứt.
Chỉ lấy thôn Đào Hoa của họ làm ví dụ, hơn nửa người dân có thể miễn cưỡng đủ no đã là không tệ rồi, còn lại những hộ đủ ăn chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Thôn trưởng lúc này mừng sắp phát điên rồi, hắn khóc cười lẫn lộn, nếu không phải sợ sẽ đắc tội tiên nhân thì đã sớm ôm chặt lấy đùi tiên nhân rồi!
Tiêu Thính Vân đứng dậy, thân hình thẳng tắp như cây tuyết tùng cúi lạy Triệu gia, ánh mắt khẩn thiết nhìn về phía Triệu Hi nói: "Kính xin các vị tiên nhân giúp đỡ." Mặc dù chỉ mới ở đây có hai ba ngày nhưng hắn đã nhìn ra tiểu tiên nữ này là người có quyền quyết định nhất Triệu gia.
Mấy người Triệu Hi mặc dù sinh ra ở nông thôn nhưng từ nhỏ đến lớn chưa từng phải chịu cảnh thiếu ăn.
Nhìn bộ dáng thôn trưởng khóc lóc cầu xin, dù trong lòng khó chịu nhưng cũng không thể không sinh lòng thương cảm.
Triệu Hi nháy mắt với Triệu Chí Dân, hắn lập tức đỡ thôn trưởng đang khóc lóc dậy, nói: "Tạm thời chúng ta không thể cho các người loại giống tốt này."
Thôn trưởng nghe vậy thì cười khổ một cái.
Đúng vậy, thần vật tốt làm sao có thể dễ dàng ban cho người khác cơ chứ? Nhưng sau đó Triệu Chí Dân lại nói: "Chờ sau khi chúng ta trông xong sẽ chia cho các người một ít." Triệu Hi cảm thấy phải lo thân mình xong đã mới lo cho người khác được.
Triều Thiên Khải này quá xa lạ, không biết sau này có thể xảy ra biến số gì hay không?
Thôn Trưởng nghe xong như bị sét đánh trúng, không thể tin nổi nhìn bọn họ.
Lời này giống như vớt hắn từ dưới vực thẳm về lại mặt đất vậy
Vậy mà còn cho họ miễn phí nữa? Quả nhiên là tiên nhân!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/gia-dinh-cung-biet-thu-xuyen-thoi-gian/18.html.]
Thôn trưởng kích động đến mức vừa khóc vừa cười, Triệu Húc cũng không ngừng dập đầu tạ ơn, sống c.h.ế.t đòi về chuẩn bị tiền xây miếu cho bọn họ, còn muốn mời thợ nặn đất giỏi nhất ở trấn trên, nhất định phải nặn ra tượng giống bọn họ như đúc mới được!
Triệu gia: "..."
Thật sự không cần làm đến mức đó đâu.
Thôn trưởng vội vàng tạm biệt để trở về triệu tập thanh niên trai tráng ngày mai tới khai hoang.
Lúc này Triệu Hi mới lấy một quyển vở ra từ túi xách đưa cho Trần tú tài.
Vở này vốn do trường học soạn riêng nên bên ngoài ghi mấy chữ "trường trung học thực nghiệm thôn Bạch Sa" rõ to.
Còn Trần tú tài không biết đọc chữ giản thể nên chỉ nghĩ đó là văn tự của tiên giới.
Trần tú tài cầm vở trên tay, có chút tò mò hỏi: "Xin hỏi một quyển này có thể viết được bao nhiêu chữ ạ?"
Triệu Hi nhẩm tính sơ sơ, thuận miệng đáp: "Đủ cho ngươi viết một quyển sách."
Ở thời cổ đại chỉ cần viết trên một vạn chữ là có thể xuất bản thành sách rồi nên một quyển viết được một vạn chữ cũng khá hợp lý.
Trần tú tài khiếp sợ run lên, quyển vở mỏng manh này mà có thể viết được một cuốn ư? Cái này thậm chí còn không nặng bằng một quyển thẻ tre nữa! Trần tú tài lần nữa cảm khái quả nhiên giấy chính là thần vật mài
Thôn trưởng nhìn tờ giấy thần kì, cộng với 60 thạch lương thực mà Triệu Chí Dân nói lại càng thêm háo hức.
Ba người kích động cáo từ đám người Triệu Hi rồi rời đi.
Nhưng vừa bước ra khỏi cửa sắt, thôn trưởng bỗng nhiên dừng bước, có chút hối hận võ trán: "Ta quá hồ đồ rồi, vừa rồi quên hỏi pháp danh của mấy vị tiên nhân đây!"
Sau khi biết tục danh của mấy vị tiên nhân, ông đoán chắc họ Triệu chỉ là tên giả của bọn họ ở trần thế mà thôi.
Thôn trưởng suy đoán: "Chắc hẳn mấy vị này ở tiên giới phải là thần nông."
Vương Đại Trụ lắc đầu, chỉ vào ánh đèn ngoài cửa tự động sáng lên vào ban đêm, chắc mẩm nói: "Sai rồi, mấy vị này phải là Lôi Điện Pháp Vương mới đúng!"
Trần tú tài cảm khái: "Thì ra là vậy, quả nhiên là Lôi Điện Pháp Vương có khác."
Triệu Hi đang đứng trước chuông cửa có tích hợp màn hình giám sát:
Mắt thấy ba người bọn họ đã rời đi, Triệu Hi vất vả lắm mới hồi thần lại, ánh mắt nàng sáng lên, dứt khoát gọi tiểu quản gia Đại Bảo của biệt thự ra.
Triệu Hi: "Mở khóa nhà vệ sinh công cộng ở tầng hai!"
Thật ra mỗi phòng ngủ đều có toilet riêng, nhưng hiện tại điểm tích lũy đang không đủ nên không thể sống xa xỉ.
Tiểu quản gia Đại Bảo tuyên bố mở khóa, Triệu Hi vui vẻ hoan hô, rảo bước tới toilet công cộng trên tầng hai.
Quả nhiên cái khóa mạ vàng treo ở tay nắm cửa đã biến mất.
Triệu Hi đẩy cửa bước vào, nhìn dụng cụ rửa mặt mới tỉnh trên bồn rửa tay, khăn mặt mềm mại treo trên giá khăn sạch sẽ, còn có bồn cầu xả nước hiện đại với vòi phun nước bên trong, hạnh phúc ngập tràn trong tâm trí!
Cuối cùng cũng không cần phải dắt chó đi dạo vào ban đêm nữa, cuối cùng cũng được tắm rửa thoải mái, mặc dù không có bồn tắm ngâm mình cũng không sao.
Triệu Hi đã phải chịu ở bẩn đun nước nóng lau người mấy ngày trời, giờ phút này cảm động đến phát khóc, xuyên qua thế này mới hạnh phúc chứ.
Triệu Hi dứt khoát quyết định đi tắm trước đã rồi tính saul
Triệu Hi lấy xiêm y Lý thị mua cho nàng lần trước, chuẩn bị tắm xong rồi khoác tạm.
Nàng vào toilet khóa chặt cửa lại, mở vòi hoa sen tắm rửa dưới vòi nước nóng.
Mấy người Triệu Chí Dân biết Triệu Hi là người ưa sạch sẽ, đoán chắc hiện tại nàng đang tắm rửa.