Gia Đình Cùng Biệt Thự Xuyên Thời Gian - 151
Cập nhật lúc: 2025-02-18 13:16:35
Lượt xem: 27
Triệu Húc cười tiếp nhận: "Vậy đa tạ Thánh Thượng."
Sau đó còn có một số đồ ban thưởng triều đình đưa tới, như tơ lụa, châu báu các loại, còn tặng... bình lưu ly, vừa nhìn cái bình kia giống như là đồ của xưởng thủy tinh bọn họ làm, cái bình đó truyền tay nhau như thế nào lại để cho Thánh Thượng tặng trở về, khiến cho bọn Triệu Húc dở khóc dở cười.
Triệu Húc mời Tạ công công đi vào, Tạ công công nhìn mây mù trong tiên cảnh trước sau như một, không khỏi hỏi: "Triệu châu mục, mây mù này không thể tản đi sao?"
Triệu Húc lắc đầu, tùy ý nói: "Chỉ là không muốn chúng tản đi mà thôi."
Sau khi quận Ba Thủy nằm trong phạm vi thế lực của bọn họ, đã có thêm rất nhiều điểm tích lũy.
Nhưng những thứ ở Tây viện đa số dùng để vui chơi, hiện tại cũng không phải là thời điểm hưởng lạc, cho nên dứt khoát đem điểm tích lũy tích góp lại.
Lời này nghe vào lỗ tai Tạ công công bọn họ cực kỳ chấn động, quả nhiên là tiên nhân, những biển mây này nói tan là tan, nói không tan là không tan.
Ngồi một lát, Tạ công công cầm chén trà muốn nói lại thôi, hiển nhiên là muốn nói gì đó.
Triệu Húc cười hỏi: "Công công có phải muốn hỏi chuyện ngừa đậu mùa đúng không?"
Tạ công công nhất thời kích động: "Đúng đúng đúng, chính là việc này.
Loại thuốc này thật sự có hiệu quả? Nếu là như thế, không biết có thể dâng lên cho Thánh Thượng được không? Chư vị không biết, những Hung Nô kia rất tàn bạo, dám ném y phục t.h.i t.h.ể của bệnh nhân bị đậu mùa vào trong thành, vô số tướng sĩ dân chúng nhiễm bệnh mà chết, Thánh Thượng vì thế mà sầu đến trắng đầu."
Tạ công công càng kích động, nếu là hắn mang về phương pháp này, còn lo gì về chuyện trở thành người được Hoàng Thượng trọng dụng chứ? Nước miếng Tạ công bay tứ tung: "Nếu có thể, Thánh Thượng tất nhiên sẽ khen thưởng thần y Triệu Ngôn!"
Đám người Triệu Húc liếc mắt, đều nhìn nhau cười.
Ngày thứ ba sau khi Tạ công công vào quận Ba Thủy, bọn họ đã nhận được tin tức, lúc ấy cả nhà đã thương lượng xong, biện pháp phòng đậu mùa này truyền ra thì truyền ra đi, dù sao dân chúng là vô tội.
Hơn nữa, cho dù bọn họ không đồng ý, cách này cũng rất dễ bị người học được, Tạ công công nếu đã có tâm tư lén lút học, bọn họ cũng không thể làm gì được.
Triệu Húc gật đầu đồng ý, còn cho hắn tới trường y cẩn thận hỏi thăm y sinh chuyên môn phụ trách ngừa đậu mùa, Tạ công công cảm động đến thiếu chút nữa rơi lệ tại chỗ!
Hắn kích động đến n.g.ự.c không ngừng phập phồng, không ngừng nói: "Trung thần, đây thật sự là một trung thần. Ta sẽ viết thư, ra roi thúc ngựa đưa tới Thánh Thượng, đa tạ Triệu châu mục dâng thượng sách."
Nếu là thủ lĩnh thế lực khác, sao có thể hào phóng truyền thụ lại cách ngừa đậu mùa này ra ngoài như thế? Họ chỉ ước người Hung Nô dùng t.h.i t.h.ể bị bệnh đậu mùa đánh các thành phía bắc triều Thiên Khải, để bọn họ nhân cơ hội mộ binh tranh bá, không cười nhạo đã không tệ rồi.
Triệu Húc cố nén ý cười gật đầu, có thể đem lực chú ý của lão Hoàng Thượng tập trung đến nơi khác cũng không tệ.
Tạ công công nghĩ đến bệnh đậu mùa đứng ngồi không yên, vội bảo Triệu Húc phái người dẫn bọn họ đi trường y, Triệu Húc vui vẻ vì được thanh nhàn, tìm một người thông minh đi cùng Tạ công công đến trường y.
"Châu mục đại nhân, chúng ta đi quân doanh hay là tới học đường?" Trương Thọ ở bên cạnh hỏi.
Triệu Húc trợn trắng mắt: "Kêu tướng quân, đi... Đi quân doanh đi." Triệu Húc ngửa đầu nhìn bầu trời âm u, bi thương thở dài: "Muội muội của ta sắp tới 18 tuổi, có thể yêu đương, ta ngăn không được."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/gia-dinh-cung-biet-thu-xuyen-thoi-gian/151.html.]
Trương Thọ không hiểu, gãi gãi tóc mình, nữ tử đến tuổi này là đính hôn, thành hôn không phải là chuyện đương nhiên sao? Sao Triệu tướng quân lại buồn như vậy?
Trương Thọ nhìn bóng dáng có chút tiêu điều của Triệu Húc đi ở phía trước, nhất thời tỉnh ngộ nói: "Tướng quân có phải hay không nhớ tới ngươi còn thiếu một thê tử cho nên hâm mộ muội muội ngài? Nếu không ngài kêu hai vị tiên nhân tìm bà mối làm mai cho ngài đi"
Dù sao Thục địa nhiêu thế gia như vậy, ai không muốn đem đích nữ ga cho hai vị tiên nhân? Deu muốn cùng tiên nhân kết thân.
Triệu Ngôn tiên nhân say mê y học, căn bản không tìm nữ nhân.
Triệu Húc tiên nhân mỗi ngày đi quân doanh cùng một đám nam nhân ở bên nhau cũng không gặp được một nữ nhân.
Triệu Húc quay đầu bước đi: "Ta cự tuyệt ép duyên." Ca ca hắn không vội, hắn gấp cái gì?
Ngoại trừ tiểu học, hai trường đại học trong quận Đào Nguyên đều học cùng một chỗ với trung học, chia làm trung học và đại học, ra vào trường học phải mặc đồng phục, còn phải xuất trình thẻ học sinh, nếu không, không thể tùy ý ra vào.
Ban đầu mọi người không mặc đồng phục học sinh, kết quả xảy ra chuyện thế gia tử trào phúng hàn môn mặc đồ mụn vá, bên học đường rất quan tâm việc này, tạo ra quy định cứng nhắc này.
Đồng phục học sinh chia làm kiểu nữ và kiểu nam, đều được làm từ vải bố màu nguyệt bạch, khi trời lạnh hơn một chút là có thể mặc áo bông vào, cũng không cho phép mang trang sức quý giá đi vào.
Triệu Hi bọn họ không có lái xe hơi đến, mà là ngồi xe ngựa tới, xe đậu ở trong gara trường.
Tiêu Thính Vân vén rèm xe đi xuống trước, thấy nàng đi theo thì thuận thế đưa tay lên đỡ, Triệu Hi ngẩn ra, cười cầm cánh tay hắn xuống Xe.
Bầu không khí học tập trong học đường rất nghiêm túc, dọc đường đi luôn có thể nhìn thấy học sinh cầm sách đang học tập, còn có thể nhìn thấy có học sinh học toán đến trình độ vừa ăn bánh bao vừa khóc.
"Ô ô ô, xong đời, ta báo danh chuyên ngành chăn nuôi của lão sư Chu Nguyên, trước đó vài ngày heo ta nuôi bị ốm gầy đi, ta chắc chắn sẽ bị trừ điểm."
"Chuyện của ngươi có đáng là bao, ngươi biết khoa nông canh của chúng ta như thế nào sao? Mẹ nó, lão sư chỉ chúng ta dựng một cái lều nói là nhà kính, yêu cầu chúng ta ở giữa mùa đông trồng cây mùa xuân, hạ, cũng không biết ta có thể đạt tiêu chuẩn hay không, thật sự là rầu đến ban đêm ngủ cũng không ngủ được."
Một nữ sinh bên cạnh ôm sách vở đi ngang qua, nhanh chóng nói: "Các ngươi tán gẫu cái gì vậy? Không tới phòng học lớn sao? Hôm nay nghe nói lão sư Trịnh muốn làm một thí nghiệm long trời lở đất, bỏ lỡ có thể tiếc nuối cả đời!"
"Tới , tới ."
Không ít học sinh chạy về phía phòng học lớn.
Tiêu Thính Vân nhìn hướng bọn họ chạy tới, hỏi: "Hôm nay chúng ta đến học đường là vì xem thí nghiệm này?"
Triệu Hi cười gật đầu: "Đúng, chúng ta cũng đi xem đi, tới chậm sẽ không còn chỗ."
Triệu Hi đi vào học đường, nhìn học sinh xung quanh bỗng cảm thấy như mình trở lại cấp ba, nàng túm lấy góc áo của Tiêu Thính Vân, kéo hắn đi về phía phòng học lớn.
Trong phòng học lớn lúc này đã sớm tấp nập người, vốn tưởng rằng bọn họ đã không còn chỗ ngồi, nhưng đây rốt cuộc là cổ đại, nơi mà giai cấp còn tồn tại, các lão sư, phu tử đã sớm để lại chỗ ngồi tốt nhất cho bọn Triệu Hi.
Hai người ngồi xuống, nhìn thấy lão sư trên bục giảng rất khẩn trương, đây là lần đầu tiên hắn giảng bài dưới ánh mắt chăm chú của tiên nhân.
Sau khi chuông lên lớp vang lên, thấy lão sư kia bỏ thêm chút than đá vào bếp lò đã sớm mang vào, sau đó xách một bình nước đặt ở phía trên.