Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Gia Đình Cùng Biệt Thự Xuyên Thời Gian - 109

Cập nhật lúc: 2025-02-17 00:03:32
Lượt xem: 20

Huyện lệnh Đào Nguyên này không có quá nhiều bản lĩnh, hắn cũng sẽ không có gan để khởi binh lật đổ Triệu gia, hơn nữa hắn thế mà còn mướn mượn binh của Triệu Húc đi bình định những khu vực khác, nếu bị Hoàng đế biết, Hoàng đế chắc chắn sẽ cảm thấy, một đám bọn họ là cùng một thuyền, vì thế huyện lệnh Đào Nguyên chỉ có thể nghe theo mọi sắp xếp của Triệu gia.

Cho nên thái độ của huyện lệnh Đào Nguyên càng lúc càng cung kính, nghe được Triệu Chí Dân chỉ lớn hơn hắn vài tuổi, liền hận không thể cùng Triệu Chí Dân xưng huynh gọi đệ.

Triệu Hi nghĩ xưởng đồ sắt sau núi cũng có thể chuyển xuống dưới chân núi, chế tạo một chút vật phẩm bán cho người trong ngoài thành, ví dụ như nông cụ bằng sắt ở thành mới và huyện Đào Nguyên đều rất hiếm thấy.

Mà việc chế tạo vũ khí có thể giao cho một vài người dân ở thôn Hắc Thạch, dù sao thôn Hắc Thạch nằm ngay bên cạnh một quặng sắt khổng lồ, có thể giảm bớt phiền toái khi phải vận chuyển quặng sắt.

Bọn họ cũng không sợ thôn Hắc Thạch gây chuyện, chỉ cần nắm con đường lương thực của bọn họ, cộng thêm hơn vạn quân lính của nhị ca thì họ cũng chỉ như con kiến ven đường, chỉ có thể chờ bị nghiền ép.

Hôm nay ngoài thành mới phần lớn đều nghe được tiếng gió, trong lòng ai cũng đều thấy được sự thay đổi bên trong thành.

Mấy ngày sau, hài đồng trong thành vung tay chạy rối rít, một khuôn mặt nhỏ nhắn kích động đến đỏ bừng, hắng giọng hô to: "Trở về rồi."

"Triệu Ngôn tiên nhân, Triệu Huc tiên nhân đã trở lại, còn mang theo dân chúng trong thành trở lại cùng!"

Giờ phút này, toàn bộ người dân ở thành mới đều muốn bỏ bê công việc một lần!

Vô số người chạy ra bên ngoài, hai bên đường tràn ngập tiếng hò reo hoan nghênh đội quân trở về.

Triệu Hi cùng cha mẹ mấy ngày trước đã nghe được tin tức từ chỗ của huyện lệnh Đào Nguyên, lại nghe được tiếng hét to của hài đồng ở bên ngoài, thì vội vàng thay một thân y phục rồi cùng đi đón bọn họ, vừa ra đến cổng thành mới liền nhìn thấy hai người Triệu Húc Tiêu Thính Vân đang mặc khôi giáp, cưỡi trên con ngựa cao to.

Cuối cùng cũng trở về.

Huyện lệnh Đào Nguyên mang theo toàn bộ quan chức trong trấn đến, nếu không có Triệu Hi nhiều lần ngăn cản, hắn còn muốn mời đội múa lân trong trấn múa một trận.

Triệu Húc và Tiêu Thính Vân xuống ngựa, Triệu Ngôn trong đội quân y phía sau cũng tới, đám người Triệu Hi ra nghênh đón.

Vương Tuyết Cầm nhìn hai đứa con trai, mắt do ửng, tiến lên ôm Triệu Ngôn một cái, lại ôm Triệu Húc mà khóc nức nở, vỗ vỗ tấm lưng rắn chắc của hắn: "Tiểu tử thúi, ngươi viết thư nói nửa tháng nữa là trở về, giờ đã bao lâu rồi?"

Đại Hoàng quấn lấy bọn họ chảy nước miếng, hưng phấn vẫy đuôi.

Triệu Ngôn cười nói: "Mẹ, dù sao kế hoạch cũng không theo kịp thay đổi."

Lời này quá đúng, Vương Tuyết Cầm vừa buông nhỉ tử ra, lại nhìn về phía Tiêu Thính Vân: "Tiểu Tiêu a, lần này may là có ngươi chiếu cố hai người bọn họ."

Tiêu Thính Vân lắc đầu nói: "Ngài khách khí rồi."

Triệu Húc vỗ vỗ bả vai Tiêu Thính Vân, cười rộ lên nói hắn cũng không phải là người ngoài.

Triệu Hi cảm thấy lời nói của nhị ca có hàm ý gì đó.

Huyện lệnh Đào Nguyên ở bên cạnh đã sớm chờ không kịp, tuyên bố hắn đã đặt trước một bàn tiệc ở tửu quán tốt nhất trong thị trấn, muốn làm tiệc chiêu đãi cho hai vị tướng quân cùng tiên y.

"Không cần chiêu đãi, lãng phí mồ hôi nước mắt của dân." Triệu Húc quay đầu nhìn về phía quân sĩ phía sau, cao giọng nói: "Nghỉ ba ngày, đều tự về nhà mà gặp cha mẹ, bạn bè đi thôi."

Dân chúng hô to vạn tuế, giương mắt tìm người nhà từ trong đám người, sau đó cùng nhau về nhà.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/gia-dinh-cung-biet-thu-xuyen-thoi-gian/109.html.]

Triệu Húc kéo Triệu Hi lại gần, vẻ mặt hớn hở: "Hi Hi, ngươi xem có thể tìm người làm máy phát điện riêng cho điện thoại di động không, sau này xuất chinh chúng ta cũng dễ liên lạc."

Triệu Hi vẻ mặt bất đắc dĩ, nàng đâu có biết cách làm máy phát điện? Ngoài miệng thì nàng nói sẽ lục lọi thư phòng xem có sách về vấn đề này không, ánh mắt nàng có chút tò mò nhìn con ngựa đang hắt xì phía trước.

Nàng mới chỉ nhìn thấy ngựa qua phim truyền hình, đây là lần đầu tiên thấy ngựa thật, đa số nông hộ ở thôn trang gần đây đều dùng trâu.

Nàng nhớ rõ con ngựa này không phải là con ngựa mà huyện lệnh Đào Nguyên tặng trước khi đi.

Con ngựa có màu nâu trơn bóng, trên lưng mang một cái yên ngựa đơn giản, hai bên hông treo hai bàn đạp.

Mấy con ngựa quý này là chiến lợi phẩm mà Triệu Húc thu được, yên ngựa cũng là hắn sai người chế tạo nhanh.

Trước kia Triệu Húc xem phim truyền hình còn không nhận thấy, sau khi thực tiễn liền nhịn không được bội phục kỹ thuật cưỡi ngựa của Tiêu Thính Vân, không có mấy thứ này hắn vẫn trị được mấy con ngựa này.

Triệu Húc xúi dục nói: "Hi Hi, có muốn nhị ca cưỡi ngựa đưa ngươi về không? Rất thú vị."

Triệu Hi cự tuyệt rất quyết đoán, nàng rất tò mò, nhưng lại không thích mạo hiểm, nhị ca mới vừa học cưỡi ngựa xong.

Tiêu Thính Vân ở một bên đột nhiên mở miệng đề nghị: "Truy Phong rất ngoan, ta giúp ngươi dắt ngựa, sẽ không nguy hiểm."

Truy Phong là con ngựa trắng của hắn.

Triệu Húc: "..." Ngươi giỏi thật, như vậy cũng có thể tìm được cơ hội.

Triệu Hi nhìn đôi mắt sâu thẳm của Tiêu Thính Vân, chàng thiếu niên trầm mặc ít nói này thoạt nhìn đáng tin cậy hơn so với nhị ca của nàng, thế nhưng nàng suy tư một lát, vẫn kìm nén lòng hiếu kỳ, sợ có vấn đề gì làm cho hôm nay vui quá hóa buồn, chỉ nói chờ đến mùa xuân nàng sẽ đi học cưỡi ngựa đạp thanh..

Cả nhà đi bộ về nhà, trong lúc đó Triệu Ngôn còn hỏi: "Ta có bảo người đưa t.h.i t.h.ể về trường y, thế nào rồi?"

Bọn họ đánh xong huyện Tiên Đào liền có không ít thi thể, sau khi tự hỏi, Triệu Ngôn phái người mang vài t.h.i t.h.ể tương đối hoàn chỉnh về học trường y thành mới.

Người cổ đại coi trọng việc an táng người chết, y sinh gân như không có cơ hội chân chính hiểu rõ cấu tạo cơ thể người, giống như lần trước làm phẫu thuật sinh mổ cho Vương Uyển Nhi, có nữ sinh còn sợ tới mức nôn khan.

Huyện Đào Tiên cách huyện Đào Nguyên không xa, lúc ấy lại đang rét đậm, chỉ đáng tiếc không có formalin để bảo tồn thi thể.

Ngày t.h.i t.h.ể được vận chuyển đến, Đỗ Tông Quang liền dẫn một đám y sinh học tập giải phẫu ngay trong dịp tết âm lịch, còn cố ý dùng đá để bảo quản.

Kết quả thật thành công, sau khi tự tay giải phẫu lại tận mắt nhìn thấy nội tạng trong cơ thể người, không ít y sinh mới thực sự có nhận thức chân chính.

Triệu Hi nói: "Ta nghe nói bọn họ dùng xong liền hỏa táng."

Triệu Húc ở một bên nói: "Về sau còn có rất nhiều loại tài liệu học tập này."

Cả nhà đi bộ về tới nơi, Triệu Húc và Triệu Ngôn vội vã về phòng tắm rửa thay quần áo, Triệu Hi đã mở khóa toàn bộ toilet trong phòng ngủ, còn có cả d.a.o cạo râu cho bọn họ dùng.

Vương Tuyết Cầm nói với Tiêu Thính Vân: "Tiểu Tiêu à, chúng ta cũng có dọn cho ngươi một phòng ngủ đấy."

Quen biết đã gần một năm, Vương Tuyết Cầm cảm thấy Tiểu Tiêu là người rất tốt, mặt đẹp, tính tình lại ổn trọng, cũng không có thói quen trộm vặt, trong nhà có rất nhiều phòng ngủ cho khách, bỏ trống cũng chỉ lãng phí.

Loading...