Gia Đình Cùng Biệt Thự Xuyên Thời Gian - 105
Cập nhật lúc: 2025-02-15 16:07:53
Lượt xem: 29
Xem xong toàn bộ thông báo cũng không tìm ra một điều có hại đối với dân chúng, tất cả đều rất có lợi.
Được được được!
Những người bình thường như họ không quan tâm đến vị đại nhân nào hay vị hoàng đế nào nắm quyền, họ chỉ biết rằng người có thể khiến họ sống tốt chính là người mà họ có thể ủng hội
Đội vận chuyển của Hoàng gia đã vận chuyển một lô xi măng lớn từ thành mới đến, sau khi nhận được, Triệu Húc ngay lập tức bố trí nhân lực để sửa chữa tường thành.
Bởi vì lúc trước quận thủ chống đỡ nghịch quân Lý Thiên mà bức tường thành này bị tàn phá vô cùng nghiêm trọng, sau khi Triệu Húc và những người khác chiếm đóng, họ chỉ tùy ý sửa chữa.
Bây giờ xi măng cuối cùng đã đến, lò gạch ở huyện Đào Diệp được trưng dụng lại để xây lại tường thành.
Có tường thành kiên cố mới có thể chống đỡ quân phản động có thể ập đến trong tương lai.
Điều quan trọng nhất bây giờ là sửa đường.
Triệu Húc cực kỳ muốn xây dựng một con đường xi măng từ thành mới đến trụ sở chính quyền quận, nếu có thể, tốt nhất là xây dựng một con đường thông suốt bốn phương tám hướng toàn bộ quận Đào Nguyên.
Có đường là có thể giảm bớt lộ trình, cũng có thể giúp cho nhà bọn họ càng nhanh chóng khống chế quận Đào Nguyên.
Giả sử trong quận có người nổi loạn, Triệu Húc đi theo con đường xi măng bằng phẳng chưa đầy một ngày đã tới, hắn muốn xem bọn chúng còn có thể gây chuyện như thế nào!
Nếu như có thể nghiên cứu sản xuất xi măng tại chỗ là tốt nhất, hắn cũng lười vận chuyển xi măng từ thành mới tới.
Nhưng mà sửa cầu lót đường phải tốn tiền, điều này làm cho Triệu Húc cảm thấy hơi đau đầu.
Quách Phàm suy nghĩ một chút rồi nói: "Vậy không bằng để thuộc hạ huy động tiền sửa đường từ những thương nhân đó được không?"
Ở cổ đại sửa cầu lót đường chính là việc thiện lớn, ngoại trừ triều đình sửa đường, nhiều nhất chính là người giàu bỏ tiền sửa đường, bọn họ cho rằng đây là việc thiện lớn có thể che chở con cháu, tích công đức.
Triệu Húc lắc đầu nói: "Nếu đây là một con đường nhỏ thì không sao, nhưng lại là một con đường dài như vậy, ta sợ là những thương nhân kia cũng không thể chỉ ra được nhiều tiền như thế."
Trong phút chốc Quách Phàm cũng không biết nên làm như thế nào, Triệu Húc cũng không có chủ ý gì, vừa lúc nhìn thấy Tiêu Đình Vân đang đi ra ngoài, lập tức ngăn cản hắn: "Ngươi đi đâu vậy?"
Tiêu Thính Vân cũng không quay đầu lại, nói: "Bận tuyển binh."
Triệu Húc chỉ có thể gật đầu, bây giờ bọn họ xem như đang chống lại lão hoàng đế, nếu chỉ có một người làm thì rất khó xử lý tốt việc tuyển binh liên tục được.
Vậy nên trước đó hắn đã giao việc tuyển binh cho Tiêu Thính Vân.
Ngay khi Tiêu Thính Vân sắp đi ra khỏi phủ đệ, Triệu Húc bỗng nhiên nghe được một hồi tiếng chuông truyền ra từ trong túi áo khoác của mình.
Triệu Húc sững sờ.
Các quân sĩ xung quanh, đặc biệt là Quách Phàm ở gần nhất, đều bị âm thanh đột ngột phát ra làm cho kinh hãi, ánh mắt nhìn thẳng vào túi Triệu Húc.
Quách Phàm kinh hãi: "Tiên nhân, trong túi của người có tiếng động."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/gia-dinh-cung-biet-thu-xuyen-thoi-gian/105.html.]
Ngay cả Tiêu Thính Vân phía trước cũng dừng lại, quay đầu nhìn lại.
Hắn biết điện thoại di động của người Triệu gia có thể phát nhạc, nghe nói còn có chuông báo thức gì đó.
Triệu Húc nuốt một ngụm nước miếng, thanh âm này thật sự quá mức quen thuộc...
Tay hắn hơi run, lấy điện thoại di động đang rung từ trong túi áo khoác của mình ra một cách khó khăn, nhìn hình ảnh hiển thị trên đó, hắn gần như cho rằng mình đang xuất hiện ảo giác, khiếp sợ nói: "Mẹ nó, Hi Hi gọi điện thoại video tới?"
Tín hiệu đâu ra?
Từ khi xuyên đến triều Thiên Khải, Triệu Húc đã không còn trông cậy vào mấy chức năng gọi điện thoại xem video của điện thoại di động nữa rồi.
Hắn mang theo chẳng qua là do thói quen lúc trước, lúc cần có thể chụp ảnh ghi lại, có mấy chức năng này dùng đã tốt lắm rồi.
Cho nên trong chuyến đi lần này hắn đã mang theo toàn bộ sạc dự phòng trong nhà, bình thường nếu không dùng tới đều sẽ tắt nguồn để tiết kiệm pin, rất ít khi mở ra.
Triệu Húc nhìn thẳng vào góc bên trái phía trên của điện thoại, vạch sóng sao lại đầy rồi? Không phải trong một năm qua luôn không có sóng sao?
Lúc này phía trước cột tín hiệu xuất hiện bốn chữ - "Tín hiệu Đại Bảo".
Đại Bảo hẳn là chính là hệ thống quản gia của nhà hắn, chẳng lẽ nó lại định bày trò gì nữa sao?
Điện thoại di động trong tay rung liên hồi, Triệu Húc sợ đầu máy bên kia không kiên nhẫn mà cúp máy, liên vội vàng nhấn nút nghe màu xanh lá cây.
Đột nhiên hình ảnh trên điện thoại di động chuyển đổi, trên màn hình lớn 6,5 inch xuất hiện những người hắn vô cùng thân thuộc, Triệu Hi ở đầu bên kia đã lâu không gặp hắn vẫy vẫy tay: "Nhị ca."
Tiêu Thính Vân vốn đang vội vàng chuẩn bị đi ra ngoài để tập hợp quân binh, thì nghe được thanh âm quen thuộc được truyền đến từ chiếc hộp vuông nho nhỏ kia, liền ngẩn ra, không khỏi đi tới, camera làm lộ ra hơn nửa tuấn nhan của hắn, Triệu Hi nhìn thấy hắn, mặt mày cong cong cười nói: "Đã lâu không gặp."
Nhìn thấy thiếu nữ quen thuộc trong điện thoại di động ngồi trên ghế ở biệt thự, đôi mắt đen kịt của Tiêu Thính Vân rõ ràng hiện lên một tia kinh ngạc, có chút không tin đáp: "Đã lâu... không gặp."
Lúc trước hắn cũng từng thấy qua thần vật có thể nhìn thấy người khác giống như thiên lý nhãn ở biệt thự rồi, nhưng nơi này cách thành mới xa như vậy, thế mà vẫn có thể trò chuyện và nhìn thấy đối phương, hơn nữa còn rõ ràng như thế, thật sự cũng có chút bất ngờ.
Đứng bên cạnh, quân sư Quách Phàm và các quân sĩ phụ trách thủ vệ ở đây đều bị cảnh tượng trước mắt làm cho sợ hãi không thôi, có quân sĩ nhát gan đã sợ tới mức quỳ xuống tại chỗ, dập đầu trước hộp vuông trong tay tướng quân Triệu Húc, miệng hô to: "Bái kiến tiên nhân."
Bọn họ nghĩ hộp vuông kia chính là pháp khí của tiên nhân, những tiên nhân khác cũng sẽ dùng pháp khí này để trao đổi cùng Triệu Húc tiên nhân.
Triệu Húc bảo bọn họ mau đứng lên, nhưng đám người này cứ sống c.h.ế.t quỳ trên đất không chịu đứng dậy, lúc này Triệu Húc cũng không có tâm tình để mà quản bọn họ, hỏi Triệu Hi: "Cha mẹ đâu?"
Triệu Hi chỉnh camera, đưa Triệu Chí Dân và Vương Tuyết Cầm vào trong phạm vi camera, phía bên kia còn truyền đến giọng nói của hai vợ chồng: "A Húc, các ngươi ở bên đấy có khỏe không? Có bị thương không? Sao ta thấy con và Tiểu Tiêu đều gầy đi vậy."
Vương Tuyết Cầm vừa nhìn liền vô cũng đau lòng.
Vành mắt Triệu Húc đỏ lên, lần đầu tiên nhìn thấy t.h.i t.h.ể của những người c.h.ế.t ở cổ đại, hắn cũng chỉ cảm thấy ghê tởm chứ chưa từng rơi lệ, lúc này lại đỏ cả hai mắt, nhẹ giọng nói: "Con không sao."
Triệu Húc quay đầu lau nước mắt, nói lảng sang chuyện khác: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì sao mọi người có thể gọi điện thoại video cho con? Lúc nãy nghe được âm thanh kia còn tưởng là mình nghe nhầm."
Sau khi Triệu Húc bảo Quách Phàm đi xuống, Triệu Hi mới nói: "Đây chính là chức năng mới của hệ thống biệt thự phiên bản 2. Ta và cha mẹ đã phải dùng mấy ngàn điểm tích lũy để mở khóa toàn bộ Đông viện nhà chúng ta, mới có thể nâng cấp được."