Đúng Là Một Cô Gái Ngoan Ngoãn - Chương 4.
Cập nhật lúc: 2025-11-12 11:30:47
Lượt xem: 6
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Từ Tố Nguyệt kinh ngạc hét to:
“WTF! Cậu đỉnh quá đó!!”
Lộc Minh Vu:
“Giữ bí mật.”
Từ Tố Nguyệt gật đầu lia lịa:
“Tớ chắc chắn sẽ giữ bí mật! Cả nhà họ Lộc điên hết! À … trừ nha… Ủa mà , đỗ trường nào ?”
Lộc Minh Vu:
“Royal College of Art.”
Từ Tố Nguyệt ngẩn :
“Hả?”
Lộc Minh Vu nhắc :
“Học viện nghệ thuật Hoàng Gia – top 1 thế giới về đào tạo nghệ thuật.”
Từ Tố Nguyệt hét lớn nữa:
“Á á á á!! Cậu siêu thật đó!!! Làm đỗ hả?!”
Lộc Minh Vu vẻ mặt phấn khích của cô , cũng mỉm theo:
“Cậu từng xem tác phẩm của tớ mà.”
Từ Tố Nguyệt như chợt nhớ điều gì, hỏi:
“ học ở mấy trường top đầu tốn kém lắm đúng ? Nhà họ Lộc chẳng cho tiền ? Làm giấy tờ chứng minh tài chính? Còn chi phí sinh hoạt, tiền ở ? Với cả… IELTS thi bao giờ ?”
Càng nghĩ càng thấy thể nào đơn giản!
Từ Tố Nguyệt nghĩ mãi vẫn hiểu nổi!
Lộc Minh Vu bình thản:
“Cậu còn nhớ nửa năm , kỳ nghỉ xuân về nước ?”
Từ Tố Nguyệt ngớ :
“Nhớ chứ! Hồi đó bảo phòng chật, qua vẽ tranh tầng hầm nhà tớ, còn vẽ bức to ơi là to , đúng ?”
Lộc Minh Vu:
“Ừ, tớ gửi bức đó đến một phòng tranh ở Yêu Đô bán .”
Sau khi chia hoa hồng và nộp thuế, khéo đủ đạt mức chứng minh tài chính tối thiểu để nhận RCA.
Từ Tố Nguyệt há hốc mồm:
“Cái bức tranh đó bán nhiều tiền đến á?! Trời ơi! Lộc Minh Vu, đúng là thiên tài!!!”
Lộc Minh Vu nhún vai:
“Người mua hào phóng, tớ cũng ngờ.”
Tố Nguyệt vẫn hết kích động:
“ mà bố trí của cũng quá đỉnh ! Còn cố tình gửi đến phòng tranh ở tận Yêu Đô nữa?! Bảo nhà họ Lộc chẳng gì! Ngay cả tớ còn mảy may nghi ngờ! Rồi cái rụp, bay hẳn sang London luôn!”
Lộc Minh Vu cô chọc .
Tố Nguyệt nhíu mày:
“Vậy còn bà nội thì ?”
Nụ môi Lộc Minh Vu chậm rãi tan biến:
“Bọn họ cho tớ gặp ba năm, cũng chẳng cần thiết chờ nữa.”
Phòng của cô sâu trong tầng ba nhà chính, còn phòng bà nội thì ở biệt viện sân .
Cùng một mái nhà, nhưng trong suốt ba năm trời, họ cho hai bà cháu gặp mặt một .
Ông nội mất sớm, nhà họ Lộc do bác cả Lộc Thu Lương nắm quyền.
Bố của Lộc Minh Vu là con trai thứ trong nhà, năm xưa bỏ quyền thừa kế, theo cô chuyển đến Yêu Đô.
Lộc Minh Vu sinh , lớn lên, học ở Yêu Đô, cả gia đình ba từng sống hạnh phúc.
đến năm cô 12 tuổi, bố gặp t.a.i n.ạ.n giao thông qua đời.
Người nhà họ Lộc mới đến đón cô về Tây Tử Thành.
Và từ đó trở , thứ đổi .
Từ Tố Nguyệt buột miệng c.h.ử.i một câu, nghiến răng :
“Vậy thì mặc kệ họ! Cậu cứ ăn ngon mặc , thiếu gì cứ với tớ, tớ chuyển tiền cho ! Cậu học hành cho giỏi ! Tớ nuôi !”
___
Ba tháng .
Một chiếc du thuyền khổng lồ xuất phát từ Hương Sơn Úc chậm rãi tiến vùng biển quốc tế.
Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn
Bên trong đèn đuốc rực rỡ, khắp nơi là cảnh xa hoa trụy lạc, khu giải trí đông đúc vô cùng.
Thang máy từ tầng cao nhất di chuyển xuống. Cửa mở , lập tức vài vệ sĩ bước lên che chắn tầm cho xung quanh.
Đi ở giữa là một đàn ông cao lớn mặc vest đen cổ. Anh bước nhanh như gió, lướt qua khiến đám khách du lịch còn kịp rõ.
Bên cạnh là một trẻ tuổi tầm tuổi , bước chân cũng lớn, luôn theo sát nửa bước.
Nghiêm Thiên Tá mặc áo sơ mi hoa, theo Đoạn Hưu Minh, lải nhải ngừng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dung-la-mot-co-gai-ngoan-ngoan/chuong-4.html.]
“Anh Minh, em cũng đến Tây Tử Thành! Xử lý xong chuyện bên , để Chiêm Tường đổi với em mà!”
Đoạn Hưu Minh trả lời, tâm trạng rõ ràng .
Nghiêm Thiên Tá nhận , vẫn tiếp:
“Nghe Chiêm Tường Tây Tử Thành lắm luôn! Em cũng ngắm cây cổ thụ, cũng đến mấy quán bar trong rừng uống !”
Đoạn Hưu Minh kéo khoé miệng: “Tây Tử…”
Nghiêm Thiên Tá càng thêm phấn khích:
“ đúng! Tây Tử Thành sinh mỹ nhân mà! Em cũng thử mỹ nhân Giang Nam!”
Nụ nơi khoé miệng Đoạn Hưu Minh biến mất, ánh mắt lạnh dần, bước chân cũng nhanh hơn.
Mỹ nhân ở Tây Tử Thành?
Tìm ba tháng, như bốc khỏi nhân gian.
Nghiêm Thiên Tá cuối cùng cũng nhận khí bất thường, cúi đầu im lặng.
…Anh sai gì ?
Nhà hàng du thuyền, một bàn ăn bốn , ba nữ một nam.
Lộc Minh Vu đang ăn cơm.
Từ Văn Tuấn sang hỏi:
“Minh Vu, em chơi gì ? Hôm nay là ngày cuối, khu giải trí chơi cùng ?”
Lộc Minh Vu lắc đầu: “Em tiền.”
Từ Văn Tuấn hào phóng: “Không , chơi mấy trò nhỏ thôi, mời.”
Lộc Minh Vu vẫn lắc đầu: “Em đ.á.n.h bạc.”
Từ Văn Tuấn : “Không chơi cũng , cùng xem một chút? Dù cũng đến .”
Từ Tố Nguyệt trừng mắt đối diện:
“Anh phiền quá đấy! Hỏi mãi! Cô bảo , điếc ?!”
Từ Văn Tuấn nữa, sắc mặt .
Lộc Minh Vu thì tâm trạng càng kém.
Cô đáp máy bay từ Hương Giang, nổi hứng đến Hương Sơn Úc mở rộng tầm , lấy cảm hứng sáng tác.
Cô còn đặc biệt chọn du thuyền vì chủ nhân du thuyền thích sưu tầm danh hoạ, thuyền treo nhiều tác phẩm gốc nổi tiếng thế giới.
Kết quả gặp đúng ba du lịch từ phương Nam đến.
Lúc gặp , hai bên gì.
Từ Tố Nguyệt lúc đó sững , ngờ gặp Lộc Minh Vu ở đây.
Sau đó mới phản ứng kịp, RCA là hệ ba kỳ, ba tháng đủ hết một học kỳ, hiện tại đang kỳ nghỉ.
Từ Tố Nguyệt cảm thấy vô cùng bất lực, ngờ Hương Sơn Úc cách Tây Tử Thành xa mà vẫn gặp !
Biết sớm thì liên lạc với …
Tang Kỳ lúc đang tựa Từ Văn Tuấn, nũng:
“Em chơi~”
Từ Văn Tuấn ôm lấy cô :
“Hôm nay dẫn em chơi cho thoả, hai chơi riêng.”
Từ Tố Nguyệt:
“Em cũng ! Không ai cản!”
Từ Văn Tuấn:
“Em bóng đèn ? Em đủ tuổi ? Dưới 21 tuổi !”
Từ Tố Nguyệt hét:
“Em 22 !”
Từ Văn Tuấn gọi phục vụ tính tiền, :
“22 vẫn là trẻ con, chơi thôi, về bố mắng.”
Từ Tố Nguyệt càng tức:
“Thế còn Lộc Minh Vu thì ? Cô cũng 22! Sao cứ kéo cô ? Anh bệnh ?!”
Từ Văn Tuấn:
“Anh quản cô , lý do thì em đang giả vờ? Ba tháng em bướng bỉnh, tuỳ tiện bỏ , chú Lộc suýt phát điên!”
Từ Tố Nguyệt:
“Chuyện lớn gì ? Cùng lắm là du lịch ba tháng thôi mà!”
Từ Văn Tuấn quát mắng:
“Em là em, cô là cô ! Cô là tiểu thư khuê các, như em suốt ngày chạy nhảy bên ngoài? Anh thấy em đúng là nuông chiều quá mức !”
Tang Kỳ xen giảng hòa:
“Thôi mà, thôi mà, đừng cãi nữa, em ruột cãi gì chứ.”
Sau bữa tối, thanh toán xong.
Ba thẳng đến khu giải trí mà đưa Lộc Minh Vu về phòng .
Từ Văn Tuấn dặn:
“Em đừng bướng như Nguyệt Nguyệt, bỏ nhà ba tháng là quá đáng lắm . Chờ tàu cập bến, sẽ đưa em về.”
Lộc Minh Vu gật đầu:
“Vâng.”
Ngay khi đóng cửa, Từ Văn Tuấn nhắc:
“Đừng lung tung. Dù đây là vùng biển quốc tế, Tây Tử Thành, an .”
“Cạch!”
Cửa phòng đóng .