Đúng Là Một Cô Gái Ngoan Ngoãn - Chương 3
Cập nhật lúc: 2025-11-12 11:11:51
Lượt xem: 7
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ngày hôm .
Chiêm Tường ngơ ngác hỏi:
“Ai cơ? Gì cơ?”
Đoạn Hưu Minh nghiến răng:
“Trong tiệc cưới hôm qua! Mặc sườn xám! Người nhất!”
Chiêm Tường lắc đầu điên cuồng:
“Không ai như thế cả!”
Sắc mặt Đoạn Hưu Minh sầm xuống:
“Mắt mày mù ?! Cô còn hơn minh tinh! Chỉ trang điểm nhẹ thôi xỉu!”
Chiêm Tường hoang mang tiếp tục lắc đầu:
“Nếu đến , chắc chắn em ấn tượng, nhưng thật sự mỹ nhân mặc sườn xám nào hơn minh tinh cả…”
Sắc mặt Đoạn Hưu Minh càng lúc càng khó coi, bật lạnh:
“Ý mày là hôm qua tao gặp ma ?”
Chiêm Tường: “…”
Ánh mắt Đoạn Hưu Minh sắc lạnh chằm chằm .
Chiêm Tường nuốt nước bọt:
“Ờ… cô tên gì? Em hỏi một chút?”
Đoạn Hưu Minh càng thêm bực:
“Không !”
Chiêm Tường giật :
“Hả?? Vậy tìm kiểu gì?!”
Đoạn Hưu Minh buồn đáp.
Chớp mắt một cái là biến mất tiêu!
Ngủ xong liền rút!
Không do dự một giây!
Lạnh lùng tuyệt tình!
chuẩn kiểu dám hủy tranh chớp mắt!
Chiêm Tường cảm thấy gì đó , dè dặt hỏi:
“Anh Minh… hôm qua tham dự hôn lễ… là hôn lễ vàng của ông em ?”
Đoạn Hưu Minh khựng :
“Hôn lễ vàng?”
Chiêm Tường gật đầu lia lịa.
Đoạn Hưu Minh: “…”
Chiêm Tường thì thào:
“Chẳng lẽ… nhầm tiệc?”
Đoạn Hưu Minh nghiến răng:
“Hôm qua cái khách sạn đó bao nhiêu tiệc cưới cùng lúc?”
Chiêm Tường:
“Năm tiệc.”
Đoạn Hưu Minh lạnh lùng :
“Tìm!”
Chiêm Tường suýt quỳ xuống:
“Anh Minh ơi! Đây địa bàn của chúng ! Anh bắt em tìm kiểu gì? Mà là khách bên đám cưới khác chứ nhà !”
Đoạn Hưu Minh:
“Ông mày?”
Chiêm Tường méo mặt:
“Cách em mấy đời lận! Mười mấy năm gặp, họ hàng xa c.h.ế.t!”
Đoạn Hưu Minh nghiến răng:
“Một mống quan hệ cũng ?”
Chiêm Tường giơ tay đầu hàng:
“Anh Minh! Đây là Tây Tử Thành, cách Hương Giang cả ngàn cây đó!”
…Nghe cũng hợp lý.
Đoạn Hưu Minh thêm gì nữa, nhắm mắt đầy bực dọc.
Trong đầu chỉ là hình ảnh của cô đêm qua, những tiếng rên khe khẽ, và ánh mắt đến rợn .
Chiêm Tường len lén quan sát nhỏ:
“Anh Minh, giờ em cứ tưởng hứng thú với phụ nữ.”
Đoạn Hưu Minh mở mắt đ.á.n.h xoẹt, ánh sắc lẹm!
Chiêm Tường hoảng loạn xua tay:
“Không ý đó! Ý em là… kiểu con gái dịu dàng thục nữ như con gái Giang Nam … hợp với gu của …”
Đoạn Hưu Minh cau mày:
“Cô mà giống con gái Giang Nam?! Như ma thì !”
Chiêm Tường á khẩu.
Nghe cái cách tả và giọng điệu…
Không !
Chẳng lẽ nợ tiền trả?
Chiêm Tường tiếp lời:
“Cô là sống sờ sờ đấy, thể bốc khỏi thế gian . Hay là… báo cảnh sát?”
Đoạn Hưu Minh sắp c.h.ử.i thề đến nơi.
___
Ngày hôm hôn lễ của Lộc Thiên, cô trở về nhà đẻ.
chồng mới cưới cùng.
Bữa tối hôm đó vô cùng náo nhiệt.
Ngoại trừ bà nội, bộ nam nữ trong nhà họ Lộc đều mặt.
Lộc Minh Vu ở vị trí cuối bàn, yên lặng ăn cơm.
Lộc Thiên liếc về phía góc cuối bàn, giọng lạnh băng, cố ý lớn:
“Hôm qua Lộc Minh Vu ở hôn lễ gây chuyện, còn trò mặt !”
Lộc Minh Vu vẫn cúi đầu ăn cơm, ngẩng đầu lên:
“Suốt buổi lễ đều ở trong phòng bao vẽ tranh, ngoài, cũng gây chuyện gì cả.”
Lộc Thiên trừng mắt:
“Còn ?! Bức tranh hôm qua bôi bẩn, vẽ lên cả cái đầu lâu đỏ như máu, hủy hết bộ! Sao cô ở đó trông chừng?!”
Lộc Minh Vu đáp khẽ:
“ chỉ đói, nên về một chút.”
Lộc Thiên bật mỉa:
“Cô đói một chút thì c.h.ế.t ? về nhà, chồng còn chẳng chịu cùng! Tất cả là do cái đầu lâu c.h.ế.t tiệt đó, rõ ràng là điềm ! Đều tại cô đầu óc!”
Bác dâu cả Đỗ Văn Hinh cũng đầu xuống cuối bàn, nhíu mày :
“Minh Vu, cháu là tiểu thư nhà danh gia vọng tộc, ngoài giữ gìn hình tượng. Sau đám cưới, thành đều bàn tán về cháu, đủ loại đến hỏi thăm, cháu định để nghĩ nhà họ Lộc chúng thành trò ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dung-la-mot-co-gai-ngoan-ngoan/chuong-3.html.]
Lộc Thiên hùa theo, giọng gay gắt:
Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn
“ đó! Mất mặt đủ ? Còn hổ ?”
Anh cả Lộc Lâm lên tiếng:
“Thôi , đừng nữa. Nó chẳng gì sai cả.”
Lộc Thiên giận dữ:
“Anh! Sao bênh nó?! Em là nhốt con bé , cho dự đám cưới của em, tại cố tình dẫn nó theo?!”
“Cộp! Cộp!”
Tiếng gõ bàn vang lên.
Bác cả Lộc Thu Lương khẽ gõ ngón tay lên mặt bàn, trầm giọng :
“Tất cả im lặng. Còn phép tắc ?”
Không khí bàn ăn lập tức đông cứng .
Ông sang Lộc Minh Vu, chậm rãi :
“Minh Vu, ăn xong đến thư phòng của bác.”
Lộc Minh Vu đáp nhỏ:
“Vâng.”
Thư phòng.
Lộc Thu Lương bàn, dáng vẻ nhã nhặn.
Trên sống mũi là cặp kính gọng vàng, tay lật sách, tay trái cầm một chuỗi hạt ô-liu, mân mê phát tiếng “tách tách” đều đặn.
Ông là mẫu doanh nhân quý tộc điển hình, bề ngoài ôn hòa, trong xương lạnh lẽo.
Lộc Minh Vu phía bàn, ghế để .
Khoảng một giờ trôi qua, ông mới ngẩng đầu lên:
“Cháu vườn ?”
Lộc Minh Vu bình tĩnh:
“Thưa bác cả, cháu cũng là nhà họ Lộc, chẳng lẽ thể trong chính nhà ?”
Lộc Thu Lương nhạt:
“Sức khoẻ bà nội yếu, đừng đến quấy rầy bà.”
Lộc Minh Vu im lặng.
Lộc Thu Lương lật thêm một trang sách, giọng điệu ôn tồn nhưng lạnh như dao:
“Bao giờ cháu nghĩ thông suốt, bác sẽ cho cháu gặp bà. Dù là ba tháng… ba năm, tùy cháu chọn.”
Lộc Minh Vu mím môi, đáp.
Ánh mắt Lộc Thu Lương dừng gương mặt cô, giọng dịu xuống một cách giả tạo:
“Chỉ cần cháu đồng ý với bác, cháu thể gặp bà bất cứ lúc nào.”
Lộc Minh Vu bật khẽ, nhả ba chữ:
“Đi c.h.ế.t .”
Lộc Thu Lương cúi đầu, lật trang sách, giọng điệu vẫn bình thản, nhẹ như gió:
“Đọc thuộc “Nữ giới” cho bác .”
Ngày hôm .
Một cô gái trẻ mặc váy xinh xắn đến nhà họ Lộc,chính là viên ngọc quý của nhà họ Từ, Từ Tố Nguyệt.
Người nhà họ Lộc ai nấy đều hồ hởi chào đón, vô cùng niềm nở.
Lộc Lâm tươi:
“Nguyệt Nguyệt về nước ? Nghỉ hè ?”
Từ Tố Nguyệt híp mắt:
“Em nghiệp , về nước luôn!”
Lộc Lâm dỗ ngọt:
“Nhìn em trẻ quá mà, Nguyệt Nguyệt của chúng mãi mãi mười tám tuổi!”
Từ Tố Nguyệt bĩu môi:
“Em 22 tuổi đấy! Đừng gọi em là con nít nữa!”
Chẳng bao lâu , Lộc Minh Vu xuất hiện ở phòng khách.
Từ Tố Nguyệt lập tức nhào tới khoác tay cô:
“Minh Vu! Ra ngoài chơi với tớ !”
Lộc Minh Vu ngẩng lên về phía nhà họ Lộc.
Lộc Lâm bước tới, hòa nhã:
“Anh đưa hai đứa nhé?”
Từ Tố Nguyệt lập tức dậm chân:
“Không cần! Phiền c.h.ế.t !”
Lộc Lâm gượng:
“Được …”
Không chờ ai thêm, Từ Tố Nguyệt kéo Lộc Minh Vu thẳng ngoài.
Vừa bước khỏi cửa, Từ Tố Nguyệt lập tức thì thầm, giọng đầy căng thẳng:
“Minh Vu, , kế hoạch ?!”
Lộc Minh Vu:
“Ra sân bay.”
Hai mắt Từ Tố Nguyệt lập tức sáng rực:
“Kích thích quá mất! Đi thôi!”
Cô lái chiếc Lamborghini lao vút đường, lái hét ầm lên:
“Lộc Minh Vu, tớ choáng váng thật đấy! Cậu dám chơi trò bỏ nhà bụi cơ ? Tớ còn từng thử trò đấy!”
Hai quen từ năm 12 tuổi, cùng tuổi.
Từ Tố Nguyệt nhiều năm thấy một Lộc Minh Vu “điên rồ” như thế . Tối qua nhận cuộc gọi, cô mừng đến mất ngủ!
Lộc Minh Vu cô:
“Về nhà chắc chắn sẽ mắng.”
Từ Tố Nguyệt nhướng mày:
“Thì chứ?”
Nhà họ Từ và nhà họ Lộc là chỗ quen nhiều đời.
hiện nay, nhà họ Lộc đang dần suy yếu, ông nội mất, bà nội sức khỏe kém.
Trong khi đó, nhà họ Từ thì ngược , hai vị lão nhân đều khỏe mạnh, địa vị tại Tây Tử Thành vững vàng, tiếng .
Từ Tố Nguyệt là cô gái duy nhất trong thế hệ của nhà họ Từ, là con gái cưng của đầu Nhà họ Từ.
Cưng chiều khỏi , dù gây chuyện lớn cỡ nào cũng dọn hậu quả.
“Nói , định thế?” Từ Tố Nguyệt hỏi.
Lộc Minh Vu:
“Anh Quốc.”
Từ Tố Nguyệt kinh ngạc:
“Hả?! Châu Âu á?! Vừa bỏ nhà chơi lớn thế luôn?!”
Lộc Minh Vu khẽ :
“Luân Đôn. Học thạc sĩ.”