Đến trường mẫu giáo còn sớm, nhưng cổng trường tụ tập ít phụ và học sinh.
Cha nắm tay Tiểu Đồng tới, liền phụ quen mặt chào hỏi họ: “Ôi, đến ? Hôm nhập học thử gặp hai chị , cả nhà ba chị đúng là đôi.”
Lại kéo áo , nhỏ giọng : “Người ly hôn .”
Vị phụ khen họ đôi hiển nhiên ngờ tới, nhất thời sắc mặt lúng túng.
Thu Sanh thoải mái chào hỏi: “Chào /chị, là của Chung Vân Đồng, tên là Thu Sanh.”
“ thấy cô trông vẻ giống một minh tinh.”
Thu Sanh còn thoải mái, nay lập tức mất tự nhiên cúi đầu, chuyện cũng lắp bắp: “Không ạ, chắc /chị nhầm .”
Bên cạnh chen : “Cô trông giống Thu Đan Hoa ? Chính là đóng vai trưởng công chúa , bộ phim đó còn cảnh ở bờ biển chỗ chúng đúng ?”
“ , cô giống nữ diễn viên đó thật.”
Chung Cẩn cảm nhận rõ ràng sự thoải mái của Thu Sanh. Anh quét mắt một vòng trong đám đông, thấy Hướng Tử Mặc từ xe của Mao Phỉ Tuyết nhảy xuống, liền lập tức dẫn hai con về phía đó.
“Hướng Tử Mặc.” Chung Cẩn gọi một tiếng.
Cậu bé đeo cặp sách bên xe xung quanh, thấy họ, liền lập tức chạy tới, từ xa gọi: “Tiểu Đồng .”
Chờ Hướng Tử Mặc chạy đến mặt, mới phát hiện bé rụng hai chiếc răng cửa.
Chung Cẩn vỗ vai bé: “Thay răng ? Sao hai cái răng cửa rụng cùng lúc thế?”
Hướng Tử Mặc ngượng ngùng gãi đầu: “Vâng ạ.” Vừa giọng chuyện hở gió, mặt bé lập tức đỏ bừng.
Tiểu Đồng chằm chằm hàm răng sún của Hướng Tử Mặc, cái đầu nhỏ đang nghĩ gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/don-cong-an-nao-loan-vi-cuc-no-dang-yeu/chuong-96.html.]
Các bậc phụ chung một chỗ trò chuyện. Nhà Miêu Thanh Nguyệt cũng đến. Miêu Thanh Nguyệt mặc váy xếp ly của nữ sinh mà mặc quần tây ngắn của nam sinh để che đôi chân giả.
Truyện được edit bởi Bánh Gạo Mê Zhihu , chỉ đăng trên Monkeyd và TYT còn lại đều là lấy bản dịch không xin phép
Cô bé quen lắm với môi trường lạ lẫm, nên mấy lớn đang vây quanh an ủi, động viên cô bé.
Tiểu Đồng lay lay vai Chung Cẩn: “Con vai ba.”
“Không , mặc váy thì vai.”
“Vậy ba bế con lên ạ.”
Chung Cẩn liền bế con bé lòng.
Cô bé béo ú tay ba, đông tây khắp nơi. Thấy La Gia Hạo đang nắm tay ngoài đám , bé liền "bốp bốp" gõ đầu Chung Cẩn: “Thả con xuống.”
“Lúc thế lúc thế khác, con rốt cuộc gì?” Chung Cẩn cằn nhằn vài câu, thả con bé xuống đất.
Tiểu Đồng bước những bước chân ngắn ngủn, vội vã chạy xuyên qua đám . Chung Cẩn lập tức gọi theo: “Chung Vân Đồng, chạy lung tung!”
May mà cô bé kịp thời dừng , im ở ngoài đám , ngay mặt La Gia Hạo.
Từ vụ ngộ độc ở trường mẫu giáo , nhà La Gia Hạo những xung quanh xa lánh. Dù độc do bé bỏ , nhưng đều bé là một đứa trẻ nhặt đồ ăn linh tinh.
Các phụ dám cho con chơi với bé, vì một ngày nào đó bé nhặt thứ gì đó cho con họ ăn. Không ai dám mạo hiểm với con .
Họ đến trường, những phụ quen đây hầu như ai chào hỏi, thấy họ đều tránh .
Trước là La Gia Hạo dạy bé chơi với Miêu Thanh Nguyệt, bây giờ chuyện xảy đến với chính , bà mới cảm giác đó khó chịu đến nhường nào.
Tiểu Đồng chạy đến yên mặt La Gia Hạo, cái đầu nhỏ ướt đẫm mồ hôi, bối rối : “Tớ tìm thấy ông nội của bạn .”
“Chung Vân Đồng, bạn gì?” La Gia Hạo cạn lời: “Ông nội tớ đang tập Thái Cực ở công viên.”