Chung Cẩn khẽ hắng giọng, giọng trầm xuống: “Con thái độ gì đấy? Đứng lên, thẳng .”
Cô bé tinh nghịch sắc mặt. Cảm thấy Chung Cẩn sắp nổi giận, bé liền lập tức ngoan ngoãn đến sofa, cái bụng nhỏ phệ , thẳng nghiêm chỉnh.
Chung Cẩn: “Cái từ ‘một’ của con là sai, như . Con , ‘Mình tên là Chung Vân Đồng, năm nay ba tuổi hai tháng, thích ăn cơm ba nấu, còn thích chơi xe trượt scooter, vui bạn với .’ Con lặp một .”
Thu Sanh cạn lời Chung Cẩn: “Thích ăn cơm ba nấu cũng cần ?”
“Đương nhiên là cần thiết, vì nấu cơm .”
Thu Sanh: “…”
Đứa trẻ xui xẻo ba ép học thuộc lòng, lặp lặp mười mấy mới thuộc đoạn tự giới thiệu .
Chung Cẩn vỗ vai con bé: “Chỉ là một đoạn tự giới thiệu nhỏ thôi mà, ngày mai cứ thoải mái, tự tin lên.”
“ đấy, cứ tự tin lên, tự giới thiệu gì khó , con lắm,” Thu Sanh an ủi đứa trẻ trông vẻ lo lắng.
Lúc , trong nhóm tin nhắn mới.
Cô La: [Vừa trường họp, tạm thời sẽ thêm phần tự giới thiệu của phụ , xin các phụ cũng chuẩn một chút ạ.]
Phụ cũng tự giới thiệu?
Truyện được edit bởi Bánh Gạo Mê Zhihu , chỉ đăng trên Monkeyd và TYT còn lại đều là lấy bản dịch không xin phép
Nghĩ thôi thấy hổ .
Chung Cẩn lập tức : “Ngày mai .”
Thu Sanh trực tiếp nhảy dựng lên: “Em càng . Tự giới thiệu chẳng lẽ đeo kính râm và khẩu trang ? Như chẳng ai cũng em là Thu Đan Hoa ? Thật sự hổ đến độn thổ.”
Chung Cẩn: “Dù thì cũng , ngốc lắm.”
Thu Sanh: “Em cũng , em là của công chúng, dễ đỏ mặt khi phát biểu, là đại diện tiêu biểu cho hội chứng sợ xã hội.”
“Hay là oẳn tù tì ? Ai thua đó lên.”
“Em chơi, nào em cũng thua.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/don-cong-an-nao-loan-vi-cuc-no-dang-yeu/chuong-94.html.]
Vì chuyện ai sẽ tự giới thiệu ở buổi họp phụ , Chung Cẩn và Thu Sanh cãi vài câu. khi thấy Tiểu Đồng đang nhàn nhã xem kịch sofa, cả hai ăn ý ngừng cãi vã.
Cha gương cho con cái.
Cha thể để con cái xem kịch miễn phí.
Vì thế, hai nhanh đạt sự đồng thuận: cùng , ai trốn.
Buổi tối, khi con ngủ say, Thu Sanh mặc đồ ngủ bên mép giường chuẩn đồ dùng cho con học ngày mai. Lúc gấp chiếc váy đồng phục, cô đột nhiên nhớ điều gì, dậy chạy tới gõ cửa phòng tắm:
“Chung Cẩn, Chung Cẩn, tắm xong ? Em đột nhiên nhớ chuyện .”
Tiếng nước ào ào trong phòng tắm ngừng , tiếp theo là tiếng dép lê "loẹt quẹt" nền gạch men. Cửa phòng tắm đột ngột mở , lộ một khuôn mặt tuấn tú còn vương nước: “Sao ?”
Ánh mắt Thu Sanh dừng một thoáng chiếc khăn tắm lỏng lẻo quấn quanh eo , lặng lẽ dời :
“Em mới nhớ , quên mua quần bảo hộ cho Tiểu Đồng. Đồng phục là váy ngắn mà, con bé ở trường bò trườn, khó tránh khỏi lộ hàng, nên bên trong chắc chắn mặc quần bảo hộ.”
“ đúng đúng,” Chung Cẩn , “Đây là chuyện lớn, may mà em nhắc.”
Anh xoay cầm chiếc khăn bông giá lau tóc: “Vậy quần áo ngoài mua.”
“Anh mua loại nào ? Hay là để em cho.”
Chung Cẩn mặc xong áo thun: “Ở đây đường xá em quen, chỗ nào thể mua , chỉ giờ còn mở cửa .”
“Vậy em ở nhà trông con ngủ, lát em gửi ảnh quần bảo hộ cho , cứ mua theo đó, đừng mua nhầm.”
“Ừ.”
Một giọng non nớt, mơ màng vang lên lưng họ: “Đi đấy ạ? Con cũng .”
Tiểu Đồng từ lúc nào bò dậy khỏi giường, dụi dụi mắt lưng họ, chân vẫn còn xỏ đôi dép lê to sụ của Chung Cẩn.
“Con , muộn thế con mau ngủ , ngày mai còn học,” Chung Cẩn vỗ vỗ đầu con bé, cầm chìa khóa xe cửa.
Cô bé lê đôi dép to của ba "loẹt quẹt" đuổi theo hai bước, yên tâm dặn dò: “Vậy ba ăn đồ nướng ở ngoài nhé.”