Đôi mắt to đen láy của cô bé hề d.a.o động: “Không sợ ạ.”
Chung Cẩn đặt con bé xuống đất: “Vào chơi con.”
Truyện được edit bởi Bánh Gạo Mê Zhihu , chỉ đăng trên Monkeyd và TYT còn lại đều là lấy bản dịch không xin phép
Tiểu Đồng bước phòng nghỉ, chống đầu gối xổm chú chó lớn Thiểm Điện gần cửa nhất. Cô bé sờ sờ cái đầu lông xù của chú chó, đưa tay :
“Bắt tay.” Cô bé thấy chơi với chó như ở khu nhà.
Thiểm Điện đây là một chú chó cứu hộ, từng việc liên tục 32 tiếng trong một trận động đất và cứu 18 . Hiện tại, chú chó 8 tuổi, sức lực dần yếu , nên điều về chó tuần tra với công việc nhẹ nhàng hơn.
Tuổi của Thiểm Điện thuộc hàng "lão làng" trong những chú chó nghiệp vụ, lập nhiều chiến công, nên địa vị trong đội tuần tra tuyệt đối là "đại ca", ngày thường khinh thường những động tác hạ như bắt tay.
khi Tiểu Đồng đưa tay , Thiểm Điện một lời, ngoan ngoãn đưa chân đặt bàn tay nhỏ bé của cô bé.
Tiểu Đồng sờ đầu chú chó lớn, khen một tiếng: “Giỏi quá!”
Sau đó, cô bé chống đầu gối dậy, về phía Truy Phong, bắt tay, sờ đầu khen nó giỏi. Rồi tiếp tục dậy về phía Kinh Vân, bắt tay, sờ đầu.
Cứ như một nghi thức của lãnh đạo thị sát .
Sau khi thành "nghi thức" , cô bé chỗ Chung Cẩn, nắm c.h.ặ.t t.a.y : “Con chơi xong ạ.”
Chung Cẩn bên cạnh quan sát, cảm thấy cũng gì đặc biệt. Mấy chú chó nghiệp vụ vốn dĩ thiện. Tuy Thiểm Điện kiêu ngạo, nhưng lẽ cũng nể mặt "trẻ con" nên mới chịu chơi với cô bé một lát.
Anh ôm Tiểu Đồng rời .
Vừa đến hành lang bên , cảnh sát phụ trách chăm sóc mấy chú chó trở .
Ba chú chó lớn ngày thường uy phong, trầm , giờ đồng loạt phát tiếng kêu "ư ử" sợ hãi, thậm chí còn dậy nhào lòng cảnh sát để trốn.
Anh cảnh sát ngạc nhiên : “Sao ? Thấy cái gì mà sợ đến thế?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/don-cong-an-nao-loan-vi-cuc-no-dang-yeu/chuong-88.html.]
Chung Cẩn chút hiểu , đây lẽ chính là sự áp đảo về huyết thống.
Con bé bảo bắt tay, chó dám . Con bé sờ đầu chó, chó ngoan ngoãn chịu đựng. Chờ con bé , mấy "lão đại" đều sợ đến mức rên rỉ.
Anh cảnh sát dỗ mấy chú chó, liền gọi Chung Cẩn: “Đội trưởng Chung, gì chúng nó ? Sao dọa chúng sợ đến thế?”
Chung Cẩn mặt đổi sắc: “Không nữa, nãy còn ngoan lắm mà.”
Chung Cẩn ban ngày đưa Tiểu Đồng trở về đội, nên việc đến Kinh Thị thể giấu Vu Phi Dương. Đều là trong ngành, Chung Cẩn và Vu Phi Dương là em chí cốt, chắc chắn sẽ tin tức đến tai .
Vì , Chung Cẩn đợi khác báo tin, mà chủ động gọi điện cho Vu Phi Dương, bảo gọi mấy em thiết đây, buổi tối tìm một chỗ tụ tập.
Vu Phi Dương đương nhiên vui vẻ đồng ý:
“Địa điểm chọn, bao hết. Cậu đừng lo gì cả, đến giờ cứ đến là .”
Gia cảnh của Vu Phi Dương thực , bố đều là trí thức cao cấp, là con nhà gia giáo điển hình. Chỉ là theo lời của Phi Dương, đó chính là: “Thằng bé nuôi hỏng .”
Hồi học, Vu Phi Dương cũng dạng . Hắn gia nhập một băng nhóm trong trường, vốn ôm mộng đại ca, kết quả vì là đứa thành tích nhất trong đám côn đồ đó nên ép mỗi ngày giúp đồng bọn bài tập. Một bốn năm bản bài tập, kết quả là thành tích của tiến bộ vượt bậc, cuối cùng trong cái rủi cái may, đỗ cùng trường đại học với học bá Chung Cẩn.
Với một như , Chung Cẩn cũng trông mong thể chọn chỗ ăn uống nào tử tế.
Quả nhiên vẫn là một quán nướng vỉa hè.
Chung Cẩn ôm Tiểu Đồng khỏi khách sạn, chuẩn bắt taxi đến điểm hẹn. Vừa cửa liền thấy chiếc Bentley đen bóng của Thu Sanh lao vút tới.
Cô hạ cửa kính xe, thò đầu hỏi: “Đi đấy?”
Chung Cẩn ôm con gái tới, cúi hỏi: “Bác tài, đến ga tàu điện ngầm Vân Cảnh ?”
“Bên đó kẹt xe, đường vòng ?” Thu Sanh phối hợp.
“Được.”