Khi dì Lương lái xe điện khỏi khu dân cư, trời bắt đầu mưa, gió cũng đột nhiên lớn lên. Nhìn thấy cảnh sát giao thông, dì mới sực nhớ , gọi điện cho Chung Cẩn , lẽ gọi 110. Dì vội dừng xe, gọi 110 báo án, miêu tả rõ ràng tình huống của Tiểu Đồng.
Tổng đài 110 lập tức điều động đồn công an khu vực.
Lúc , mưa gió lớn. Nhiêu Thi Thi nhận cuộc gọi, vẻ mặt hoảng loạn, cô vọt văn phòng Mao Phỉ Tuyết: “Chị, nhận tin, khu Phúc Đỉnh một đứa trẻ 3 tuổi đang ở nhà một .”
“Khu Phúc Đỉnh? Đó chẳng là khu nhà Chung sở ở ? Không lẽ là Tiểu Đồng?”
Mao Phỉ Tuyết lắc đầu: "Chắc ." cô vẫn bật dậy: “ lái xe qua đó một chuyến.”
Lúc trong sở gần như còn nam cảnh sát nào. Nhiêu Thi Thi giữ c.h.ặ.t t.a.y cô: “Để em , chị ở sở trấn giữ.”
Mao Phỉ Tuyết đưa chìa khóa xe cho cô: “Lái xe cẩn thận, gọi Loan Vân cùng em.”
Nhiêu Thi Thi nắm chặt vô lăng, bên tai là tiếng gió rít. Tầm phía thấp, cả Hải Sơn như chìm trong một xoáy nước trắng xóa. Lớn lên ở đất liền, đầu tiên cô thấy cảnh tượng như , tim như bóp nghẹt. Cô mắng: “Không là nhà nào, để một đứa trẻ ba tuổi ở nhà một trong cái thời tiết . Đợi chuyện qua , hết tóm cổ cái tên gia trưởng đó dạy dỗ một trận.”
Phía , một cây lớn đổ xuống, cơn gió cuốn lên một trận lá cây tung bay. Nhiêu Thi Thi mắng một câu: “Trời ơi, cứ như tận thế .”
Trong lúc đó, Tiểu Đồng đang an trong ổ chó, sấp con thỏ bông, say sưa xem hoạt hình. Tiếng gió rít gào ngoài cửa sổ hề ảnh hưởng đến bé. Cho đến khi cục nóng điều hòa của nhà ai đó rơi xuống, "phanh" một tiếng nện cửa sổ, mặt kính vỡ một lỗ lớn, gió lớn cuốn theo mưa to quét nhà.
Truyện được edit bởi Bánh Gạo Mê Zhihu , chỉ đăng trên Monkeyd và TYT còn lại đều là lấy bản dịch không xin phép
May mà chiếc sofa lớn chắn bớt một phần, và vị trí của Tiểu Đồng tránh gió.
Nghe thấy tiếng động, cô bé buông máy tính, bò về phía ngoài một lát rụt cổ về, với đám đồ chơi: “Chị cho mấy đứa nhé, cái bão cuối cùng cũng đến .”
Sau đó, cô bé bình tĩnh cắm ống hút hộp sữa chua, uống hai ngụm để trấn tĩnh bình tĩnh xem tiếp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/don-cong-an-nao-loan-vi-cuc-no-dang-yeu/chuong-56.html.]
Mặc cho mưa gió gào thét, lòng bé vẫn bình thản.
Xem một lúc, Tiểu Đồng đột nhiên cảm thấy lạnh lạnh. Cô bé đưa tay sờ xuống, sờ thấy một vũng nước. Đứa trẻ ngây dại, đó khuôn mặt ửng hồng, lẩm bẩm: “Mình tè dầm.”
Cô bé hổ ba giây thì phát hiện trong phòng là nước mưa, ổ chó ướt sũng, quần cô bé cũng ướt, trông như thể cô bé tè quần .
Bão lớn dọa cô bé, nhưng chuyện “tè dầm” rõ thực hư khiến cô bé yên, sợ ai đó đột nhiên bước .
Cô bé đau khổ với đám đồ chơi: “Chị vẫn nên về Ma Thần Cung , đợi quần khô chị nhé.”
Trong lúc ảnh Tiểu Đồng trở nên nửa trong suốt, ngoài cửa lớn vang lên tiếng "tít tít" khi nhập mật mã.
Nghe tiếng động, cô bé nghĩ lẽ bố về, nếu bố về thì sẽ cứu. Thế là bé hiện hình trở , trừng mắt chằm chằm về phía huyền quan.
Giọng của ba, Tiểu Đồng hoảng hốt, quyết định vẫn nên thì hơn, phát hiện tè dầm thì thật hổ.
Khi bóng dáng cô bé mờ , cửa hé một khe nhỏ, giọng Nhiêu Thi Thi vọng : “Bây giờ ? Có gió cuốn ?”
Cô bé thấy giọng quen thuộc, hiện hình trở , bàn tay nhỏ bối rối nắm chặt. Có nên cho chị Thi Thi chuyện tè dầm ? Chị với lắm, là cứ thật .
“Bên ngoài yên tĩnh , chắc là mắt bão,” hô lên, “Vào .”
Cánh cửa mở toang, vài xông , trong đó Nhiêu Thi Thi và Loan Vân. Thang máy ngừng, họ leo bộ lên tận tầng 20.
“Đứa bé ở bên ,” phát hiện Tiểu Đồng.
Ngay đó, Nhiêu Thi Thi hét lên: “Tiểu Đồng, là con? Dì chăm sóc con ?”