Năm , khi bão lớn, Mao Phỉ Tuyết từng , trời càng thì bão càng dữ dội. Lúc đó cảm giác gì, nhưng bây giờ, trong lòng bỗng dâng lên một nỗi bất an khó tả. Anh ôm chặt đứa con trong lòng hơn một chút.
Tiểu Đồng chỉ tay lên trời: “Trời vị dâu tây.” Rồi sang ôm mặt : “Con ăn kem dâu tây mát lạnh.”
Trước khi , Chung Cẩn dặn dò thêm nữa: “Nhất định đóng cửa sổ cẩn thận. Trên bàn một vạn tệ tiền mặt, nếu điện thoại dùng , tiền dì cầm dùng khẩn cấp.”
Anh phòng, Tiểu Đồng đang ở trong “ổ chó” mới dựng, ôm con thỏ bông xem phim hoạt hình say sưa. “Hôm nay đừng hạn chế thời gian xem phim hoạt hình của con bé. Cố gắng để con bé luôn ở khu vực an .”
Anh mang theo vài phần lo lắng đóng sầm cửa .
Dì Lương thu dọn bát đũa, đổ đầy nước tất cả các vật chứa lớn trong nhà, dùng quần áo cũ của Tiểu Đồng nhét kín các khe hở cửa sổ. Sau đó, dì đẩy mạnh chiếc sofa to nặng trong phòng khách đến cửa sổ sát đất để chắn gió.
Chung Cẩn đến sở lâu thì Tiểu Vương gõ cửa: “Chung sở, nhận tin báo, tụ tập hút ma túy ở khu nhà cũ công ty điện lực Cửu Khê Nhai.”
“Nữ cảnh sát ở sở, và , gọi Hồ Đắc cùng.”
Hồ Đắc hùng hổ chạy : "Bão tố cuốn bay hết lũ rùa con , cái lúc mấu chốt còn hút cả đầu bố chúng nó nữa chứ."
Cũng may ứng nghiệm cái miệng quạ của , đường gặp bão lớn. Xe dừng lầu, ba bóng mặc cảnh phục nhanh chóng xông hành lang tối tăm.
Không từ khi nào, khí bên ngoài dường như ngưng trệ, cả thế giới như rơi một kết giới tĩnh mịch. Thời tiết khác thường khiến Tiểu Đồng cũng cảm thấy kỳ lạ. Con bé buông máy tính bảng, ôm lấy cánh tay dì Lương: “Yên tĩnh quá nha.”
Dì Lương vỗ lưng con bé, cố ý chuyện để đánh lạc hướng sự chú ý: "Tiểu Đồng thích nhất trang điểm ?"
Tiểu Đồng quả nhiên thu hút, gật đầu: “Vâng ạ.”
“Có vì trang điểm xong sẽ xinh hơn ?”
Cô bé nghiêm túc giải thích: “Bởi vì con trang điểm, bố con sẽ vui vẻ . Bố con vất vả lắm, con hy vọng bố vui vẻ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/don-cong-an-nao-loan-vi-cuc-no-dang-yeu/chuong-55.html.]
Dì Lương từ ái vuốt tóc con bé, thầm nghĩ, con bố con vất vả, mà lúc tiêu tiền của bố con thì chẳng hề nương tay.
Điện thoại đột ngột vang lên khiến dì Lương giật . Là cuộc gọi video của chồng dì. Vừa kết nối, đầu dây bên hoảng loạn: “Lương Xảo, xảy chuyện lớn , em mau về , hình như .”
Tim dì Lương như rớt xuống vực sâu. “Sao đột nhiên ? Sáng em cửa vẫn còn khỏe mà.”
“Vừa mới trượt chân ngã trong nhà vệ sinh, đỡ bà lên sô pha thì còn động đậy.”
"Anh gọi 120 ?"
“Gọi , nhưng gặp bão lớn nên thể sẽ chậm trễ. Em mau về , lỡ gặp mặt cuối của thì ?”
Đầu óc dì Lương trống rỗng. Màn hình chuyển đến hình ảnh già tóc bạc trắng đang bất động sofa. Dì gọi mấy tiếng nhưng bà hề phản ứng.
Dì cúp điện thoại, lập tức gọi cho Chung Cẩn, nhưng điện thoại của kẹt trong khe ghế ô tô, rung lên vô ích.
Truyện được edit bởi Bánh Gạo Mê Zhihu , chỉ đăng trên Monkeyd và TYT còn lại đều là lấy bản dịch không xin phép
Dì Lương gọi liên tục ba . Dì ngơ ngác ngoài, trời kéo mây đen kịt.
Tiểu Đồng thấy dì Lương sắp , liền hỏi: “Dì ?”
Lúc lòng dì rối như tơ vò. “Có của dì khỏe ? Dì về nhà xem ,” Tiểu Đồng đẩy đẩy cánh tay dì.
Dì Lương hồn: “Tiểu Đồng, con ở nhà một tạm ? Dì về xem một chút, lập tức ngay.”
Tiểu Đồng nhảy xuống, bò góc trong cùng của ổ chó: “Con sẽ luôn ngoan ngoãn ở đây.”
Dì Lương xoa đầu con bé: “Bé ngoan, dì một lát thôi.”
Tiểu Đồng ôm chặt con cà tím, theo dì rời , thấy tiếng "cạch" cửa đóng . Con bé con cà tím cũng đang trừng mắt trong lòng, giọng non nớt dạy dỗ: “Nhìn gì mà ? Ngươi ngoài hả, !”
Đứa trẻ gom những món đồ chơi yêu thích một chỗ, giữa đám đồ chơi, mở máy tính bảng xem phim hoạt hình, miệng quên nhắc nhở bản : “Tiểu Đồng, con ngoài nhé. Con nhất định lời đó.”