Lúc đó, Tiểu Đồng lấy một lọ sơn móng tay kệ, đặt mặt : “Con cái .”
lúc điện thoại Chung Cẩn reo, là của Hướng Duệ Thành: “Hai cũng dự sinh nhật ? Khi nào xuất phát?”
“Đang chuẩn .”
“Vậy đừng lái xe, qua đón hai , chung cho vui.”
Hôm nay, Hướng Tử Mặc cũng ăn diện bảnh bao, mặc áo sơ mi trắng và quần short, trông như một nam chính ngôn tình vườn trường phiên bản nhí.
"Hôm nay Tiểu Đồng cũng mặc váy ?" Hướng Tử Mặc ngượng ngùng , “Đẹp quá!”
Tiểu Đồng chỉ chiếc váy của , chỉ áo sơ mi của Hướng Tử Mặc, khúc khích : “Chúng sắp kết hôn !”
Chung Cẩn ở ghế phụ, vội đầu , giọng nghiêm nghị: “Tiểu Đồng, bậy, các con là bạn .”
Lúc , Hướng Tử Mặc đột nhiên nghiêm túc: “Con và Tiểu Đồng thể kết hôn ạ? Ý con là lớn lên .”
Chung Cẩn: “Không thể.”
Hướng Duệ Thành: “Đương nhiên là thể.”
Hai đàn ông . Chung Cẩn lặp : "Không thể. Các con chỉ là bạn ." Rồi nghiêm túc với Hướng Duệ Thành: “Đừng dẫn dắt con trẻ như thế.”
Hướng Duệ Thành thờ ơ nhún vai: “Có gì mà thể? Hai đứa nó em ruột thất lạc.”
“Bởi vì sinh con trai nên mới . Anh thử sinh con gái xem, khác thế vui .”
Về , hai đứa trẻ ngủ , hai ông bố vẫn còn tranh cãi ngừng về vấn đề .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/don-cong-an-nao-loan-vi-cuc-no-dang-yeu/chuong-46.html.]
Đến nơi, Miêu Sùng ngạc nhiên khi thấy họ ăn mặc trang trọng: “Ôi, hai mặc thế , xuống biển chơi ?”
Chung Cẩn và Hướng Duệ Thành ngơ ngác .
Mẹ của Miêu Thanh Nguyệt, Tôn Tú Văn, vội chạy , trách chồng rõ ràng bảo dẫn chọn đồ bơi.
Trong lúc các bậc phụ khách sáo trò chuyện, Tiểu Đồng bò lên xe lăn của Miêu Thanh Nguyệt, bám đùi bạn vững, chỉ huy Hướng Tử Mặc: “Anh đẩy em !”
Sau khi đồ bơi xong, Hướng Duệ Thành, một đam mê thể hình, cố tình khoe cơ bắp cuồn cuộn của . Chung Cẩn nhíu mày ném cho một chiếc áo thun: “Mặc , trẻ con ở đây.”
Dáng Chung Cẩn thì thon dài, săn chắc, như một mẫu nam lạnh lùng. Hai đàn ông cạnh , vóc dáng đều “chiến”.
Hướng Duệ Thành thấy lưới bóng chuyền bãi cát, liền hếch cằm với Chung Cẩn: “Biết chơi bóng chuyền ?”
Lòng hiếu thắng của đàn ông bùng nổ. Chung Cẩn buông lời khiêu khích: “Lát nữa đừng nhé.”
Tôn Tú Văn giúp Tiểu Đồng đồ bơi liền màu hồng chấm bi, trông bé con trắng trẻo mũm mĩm, dễ thương đến tan chảy.
Chung Vân Đồng và Hướng Tử Mặc lao bờ cát, nhanh chóng chiếm một chỗ nước nông. Tôn Tú Văn đẩy xe lăn của Miêu Thanh Nguyệt phía , nhẹ nhàng hỏi: “Nguyệt Nguyệt, con xuống nước chơi với các bạn ?”
Miêu Thanh Nguyệt do dự. Trẻ con vốn ham chơi, nhưng xuống nước thì thể mặc quần, chân của con bé sẽ lộ . Vì cơ thể đặc biệt, cô bé nhạy cảm hơn những bạn nhỏ khác.
“Không chơi cũng , đây với con.”
Miêu Thanh Nguyệt mắc hội chứng dải chằng thai bẩm sinh, khiến cô bé cụt cả hai cẳng chân. Từ khi sinh , cô bé trải qua hàng chục cuộc phẫu thuật. Vợ chồng Tôn Tú Văn , con gái dù cũng đối mặt với xã hội. Thay vì nhốt con trong lồng kính, chi bằng rèn cho con một trái tim mạnh mẽ.
Truyện được edit bởi Bánh Gạo Mê Zhihu , chỉ đăng trên Monkeyd và TYT còn lại đều là lấy bản dịch không xin phép
Hai con cùng xa, hoàng hôn đang dần buông xuống mặt biển. Sau sinh nhật , Nguyệt Nguyệt sẽ đặt chân giả, đó con bé vẫn thể chạy nhảy như thường.
Đột nhiên, từ phía hoàng hôn lao tới một cô bé mập mạp, mặt mày tươi rói, chạy hét lớn: “A! Đừng chôn tớ!”