Đồn Công An Náo Loạn Vì Cục Nợ Đáng Yêu - Chương 43

Cập nhật lúc: 2025-08-12 08:12:19
Lượt xem: 17

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2qKMmfTlXl

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lau xong, nhẹ nhàng bôi kem dưỡng ẩm cho bé, dặn dò: “Sau vẽ lên mặt nữa, da con non lắm, sẽ trầy mặt đấy.”

Khuôn mặt trắng trẻo của cô bé bắt đầu nhún nhảy: “Vậy con vẽ ba.”

“Khuôn mặt trai của ba, con nỡ lòng nào tay?”

Tiểu Đồng chỉ mũi : “Đồ xa.”

Chung Cẩn: “...Con mới là đồ xa nhỏ.”

“Đồ xa to ơi là to.”

“Con là đồ xa to ơi là to bé bỏng.”

Tiểu Đồng đến ngã nghiêng.

Buổi tối, Chung Cẩn đưa Tiểu Đồng ngoài ăn. Sức khỏe cô bé bình phục, nhưng vẫn cẩn thận, cho ăn gà rán, hamburger. Anh tra mạng thấy một cửa hàng bán lẩu cháo hải sản, liền quyết định đưa con đến đó.

Hôm nay lái xe mà lôi một chiếc xe đạp màu đen, phía lắp ghế trẻ em. Anh đội mũ bảo hiểm nhỏ cho Tiểu Đồng, bế bé lên ghế cũng đội mũ, đạp xe ngoài.

Lúc nghỉ ngơi, thể đưa bé đạp xe ở đường ven biển, hoặc công viên dã ngoại. Đến Hải Sơn một năm, bao giờ thời gian thảnh thơi khám phá thành phố . Bây giờ con, nảy sinh nhiều hứng thú mà đây từng .

Phía là làn đường dành riêng cho xe đạp. Chung Cẩn tăng tốc, Tiểu Đồng vui vẻ há to miệng đón gió: “Nhanh nữa, nhanh nữa!”

Ăn tối xong, hai cha con nắm tay bộ quảng trường. Chung Cẩn chỉ nhà phao: “Còn chơi cái ?”

Tiểu Đồng lắc đầu: “Không cần.”

“Sao thế, chơi chán ?”

Cô bé lắc đầu, dùng giày da đá mấy cọng cỏ: “Con chơi cái đó ba sẽ .”

Truyện được edit bởi Bánh Gạo Mê Zhihu , chỉ đăng trên Monkeyd và TYT còn lại đều là lấy bản dịch không xin phép

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/don-cong-an-nao-loan-vi-cuc-no-dang-yeu/chuong-43.html.]

Chung Cẩn bế con bé đặt lên bồn hoa, nghiêm túc giải thích: “Hôm đó ba là vì công việc gấp, vì con chơi cái đó mà ba .”

Tiểu Đồng nhảy xuống, thản nhiên : “Con dù cũng cần chơi.”

Đi bộ một lát, cô bé chỉ một lều trò chơi b.ắ.n súng: “Con chơi cái .”

Ông chủ từ chối: “Trẻ con bé thế cò s.ú.n.g còn bóp nổi, chơi .”

Tiểu Đồng chút thất vọng, nhưng cũng ầm ĩ. Chung Cẩn gọi con bé : “Con món đồ chơi nào? Ba b.ắ.n cho con.”

Cô bé lập tức chỉ một con thỏ nhồi bông to nhất, cao nhất: “Con con thỏ đáng yêu .”

Con thỏ chỗ nào đáng yêu? Chung Cẩn thầm nghĩ.

Anh hỏi ông chủ, b.ắ.n trúng mục tiêu nào thì con thỏ. Ông chủ chỉ một tấm bảng tròn nhỏ ở xa nhất: “Bắn trúng cái đó. Ít nhất mua 100 viên đạn để luyện tập , nhưng chắc trúng . Con thỏ thể bán giá gốc cho hai bố con, 1800 tệ.”

Chung Cẩn bình tĩnh : “Cho một viên đạn.”

“Cái gì?”

“Một viên.”

Ông chủ ngẩn : “Đùa gì , một viên lấy tiền, tặng luôn.”

Chung Cẩn vạch phấn, một tay đút túi, một tay nâng súng, nhắm chuẩn, bắn. Tấm bảng tròn nhỏ kêu lên đổ xuống. Viên đạn nhựa lệch một ly.

Ông chủ trợn mắt há hốc mồm: “...Anh là dân chuyên nghiệp ?”

Ông chủ giữ lời hứa, tuy chút tiếc của nhưng vẫn lôi con thỏ lớn xuống đưa cho Chung Cẩn. Con thỏ thực chỉ để trưng bày, hơn nửa năm vẫn ai b.ắ.n trúng.

Chung Cẩn ôm con thỏ to gần bằng , lấy điện thoại quét mã chuyển 1800 tệ cho ông chủ nắm tay con gái rời . Anh kẻ ngốc nhiều tiền, buôn bán cũng để kiếm sống, thể dùng kỹ năng chuyên nghiệp của để bắt nạt .

Loading...