Tiểu Đồng ở một cửa hàng trúng một đôi giày da mềm phối màu cam và xanh lá. Cô bé chỉ tủ kính: “Con cái , cà rốt và củ cải trắng.”
Nhân viên cửa hàng đo chân cho Tiểu Đồng, với : “Chân bé hiện tại dài 16.5cm, thể giày cỡ 23 hoặc 24. Bên em kiến nghị lấy cỡ 24, trẻ con lớn nhanh, lâu hơn.”
“Lấy hai đôi, 23 và 24 mỗi cỡ một đôi.” Chung Cẩn thể chấp nhận việc con gái giày chân.
Nhân viên cửa hàng : “Bố thật cẩn thận, thường thì những cẩn thận như đều là .”
Tiểu Đồng đôi giày mới chạy tới chạy lui ở quảng trường phun nước. Cô bé phát hiện mặt đất một cái lỗ nhỏ, liền xổm xuống chằm chằm.
“Đó là lỗ phun nước, mau đây, lát nữa ướt hết đấy,” Chung Cẩn gọi.
Cô bé giả vờ điếc, dùng tay mò cái lỗ: “Không nước mà.”
Chung Cẩn bước , cũng khom lưng theo: “Hỏng ?”
Vừa dứt lời, từ miệng lỗ bất ngờ phụt một dòng nước mạnh, xối thẳng mặt Chung Cẩn.
Tiểu Đồng bên cạnh khúc khích: “Oa oa, ba thảm quá!”
“Ba, con chơi cái ,” Tiểu Đồng kéo tay Chung Cẩn, chỉ nhà phao hình lâu đài ở phía xa, “Nhiều bạn nhỏ đang nhảy nhót bên trong lắm ba.”
Chung Cẩn vốn định về nhà quần áo. Nước ở đài phun nước bẩn, với một ưa sạch sẽ như , việc mặt và đầu dính đầy nước bẩn thật khó chấp nhận.
nghĩ , ngày thường công việc bận rộn, hiếm khi cơ hội đưa Tiểu Đồng ngoài chơi giờ . Anh dứt khoát đồng ý: “Được, chơi.”
Tiểu Đồng há miệng “a a a” tận hưởng làn gió, vui sướng chạy về phía .
Ở những nơi xe cộ thế , Chung Cẩn thường để con bé tự do chạy nhảy. Trẻ con hiếu động mới sức sống, ngã vài sẽ tự cẩn thận.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/don-cong-an-nao-loan-vi-cuc-no-dang-yeu/chuong-37.html.]
Nhà phao thu phí. Tiểu Đồng ở cửa gọi lớn: “Ba nhanh lên, con chơi lắm !” Cô bé gấp đến độ dậm chân tại chỗ.
Chung Cẩn bảo chủ quán cho con bé , ở phía trả tiền. Vừa quét mã chuyển khoản 20 tệ, điện thoại reo lên. Là Cốc Nhạc gọi.
“Sở trưởng Chung, bên Kim Thái Dương động tĩnh , nhưng tình hình phức tạp, về sở một chuyến ?”
Chung Cẩn cô con gái cởi giày lao nhà phao, ngã trái ngã nhưng mặt mày hớn hở, miệng toe toét. Nếu bây giờ gọi con bé , nó sẽ thất vọng bao?
Anh thu hồi ánh mắt, với Cốc Nhạc: “Được, đợi .”
Cúp điện thoại, gọi cho bố của Hướng Tử Mặc, Hướng Duệ Thành: “Anh rảnh ? Có ở nhà ?”
Hướng Duệ Thành và Chung Cẩn , chỉ chuyện vài câu lúc đón Tiểu Đồng. Bị Chung Cẩn hỏi dồn dập, chút ngơ ngác: “ ở nhà, ... rảnh. Sở trưởng Chung việc gì ạ?”
“ đang ở quảng trường gần nhà , qua đây một chuyến ? Có chút việc gấp.”
Giọng điệu của một trưởng đồn công an khiến Hướng Duệ Thành cũng dọa cho căng thẳng: “Được, qua ngay.”
Chung Cẩn dặn thêm: “Mang cả con trai theo nhé.”
Cúp máy, Chung Cẩn chuyển thêm hai mươi tệ cho chủ nhà phao, rằng lát nữa sẽ thêm một đứa trẻ đến chơi.
Truyện được edit bởi Bánh Gạo Mê Zhihu , chỉ đăng trên Monkeyd và TYT còn lại đều là lấy bản dịch không xin phép
Khoảng mười phút , Hướng Duệ Thành một tay kẹp con trai nách, chân dép lê, chạy như bay quảng trường. Hơn 30 tuổi, chạy mấy bước cũng khiến gần đứt .
“Sở trưởng Chung, tình hình thế nào?” Anh chống đầu gối, thở hổn hển.
Chung Cẩn chỉ nhà phao: “ mời Tử Mặc chơi cái .” Rồi với bé tóc tai bù xù, mặt mày ngơ ngác: “Tử Mặc, em gái con đang chơi bên trong, con cũng .”
Tử Mặc em gái, liền mặc kệ bố sống chết, cởi dép đặt gọn ở cửa nhanh chóng bò tìm em.