Đỗ xe xong, cô bé mới chạy về: “Ba con bảo đỗ xe cẩn thận là ba vứt đấy.”
Vạn Hủy Đan ôm mặt, thật sự tan chảy vì đáng yêu. Tiểu Đồng lúc mới giải thích: “Dạo em học ở 'thác ngỗng sở' ạ.”
“À, là nhà trẻ. Khó trách chị đến mấy đều gặp em. Hôm nay em học?”
Tiểu Đồng chống hai tay lên má, vẻ mặt trầm ngâm: “'Thác ngỗng sở' xảy chuyện , các bạn ngộ độc hết, em ' nghiệp' .”
Vạn Hủy Đan bật , cô lấy từ trong cặp một chiếc hộp nhỏ đưa cho Tiểu Đồng: “Đây là quà cho em.”
Trong hộp là một khung ảnh thủy tinh nhỏ, bên trong là một bức tranh vẽ tay. Bức tranh vẽ một đứa trẻ đáng yêu mặc áo hoodie, cắt tóc hình nắp nồi, giống hệt Tiểu Đồng, phía còn một đôi cánh lớn rực rỡ như cầu vồng.
"Oa, là em! Bạn cánh!" Tiểu Đồng vui vẻ cầm khung ảnh lên ngắm nghía.
" ," Vạn Hủy Đan xoa mặt cô bé: “Trong ngày u ám nhất của cuộc đời chị, Tiểu Đồng xuất hiện như một thiên thần nhỏ, khen chị vẽ phim hoạt hình giỏi, là chị gái 100 điểm.”
Tiểu Đồng trân trọng cất khung ảnh: “Em đưa cho ba em ạ.”
Vạn Hủy Đan sờ mái tóc cô bé, ngưỡng mộ : “Tình cảm của em với ba thật.”
"Em yêu ba em nhất, ba em cũng yêu em nhất đời!" Khoe khoang xong, Tiểu Đồng hỏi: “Còn chị thì ? Sống ạ?”
Truyện được edit bởi Bánh Gạo Mê Zhihu , chỉ đăng trên Monkeyd và TYT còn lại đều là lấy bản dịch không xin phép
Vạn Hủy Đan bĩu môi: “Cũng khác là mấy. Bố chị mặt cảnh sát thì hứa hẹn ngon ngọt, về nhà vẫn chứng nào tật nấy. Mẹ chị thì thái độ đổi một chút, nhưng cũng luôn bố chị ảnh hưởng.” Cô chỉ bảng vẽ: “Em xem , đây là tên phòng vẽ tranh của chị. Dù thế nào, chỉ cần chị thể phòng vẽ, là tiến gần đến ước mơ một bước .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/don-cong-an-nao-loan-vi-cuc-no-dang-yeu/chuong-35.html.]
Tiễn Vạn Hủy Đan , Tiểu Đồng ôm quà tìm ba. Cô bé ngửi thấy mùi của ba ở phòng họp. Cửa khép hờ, cô bé liền xoay , dùng m.ô.n.g đẩy cửa , lùi .
Tiếng họp bên trong đột nhiên im bặt. Mọi đều về phía một cái m.ô.n.g nhỏ tròn xoe đang linh hoạt tiến . Đợi cô bé xoay , Chung Cẩn liền động tác "Suỵt". Tiểu Đồng hiểu ý, một tay ôm đồ chơi, tay che miệng, rón rén đến bên cạnh Nhiêu Thi Thi.
Cốc Nhạc đưa tay qua, véo má Tiểu Đồng một cái kéo laptop của xuống bên cạnh cô bé.
Chung Cẩn bộ thấy, tiếp tục chủ đề: “Vụ ngộ độc tập thể ở nhà trẻ Tiểu Thái Dương, vì địa điểm xảy trong góc khuất camera, hiện tại thể xác định nghi phạm. một ý tưởng, liệu là cạnh tranh thương mại ác ý ?”
Cốc Nhạc nhanh chóng tra thông tin: “Tổng cộng chỉ hai nhà trẻ phù hợp điều kiện . Một là lớp mầm non của khu dân cư, nhà còn tên là nhà trẻ quốc tế Kim Thái Dương, mới thành lập năm ngoái.”
Nhà trẻ tên là Tiểu Thái Dương, hoạt động hơn hai mươi năm. Bên tên là Kim Thái Dương, mới khai trương năm ngoái, rõ ràng là cố tình dựa danh tiếng.
Chung Cẩn gật đầu, sắp xếp công việc: “Nhiêu Thi Thi, cô đến bệnh viện một chuyến, nhờ trưởng khoa Tào phối hợp, để La Gia Hạo ở viện thêm vài ngày. Cảnh sát cũng cử theo dõi, một khi bắt đầu điều tra, nghi phạm khả năng lén đến tìm gia đình La. Cốc Nhạc, dùng Thiên Nhãn tra quỹ đạo hành động của nhân viên bên Kim Thái Dương ngày xảy vụ việc, đồng thời theo dõi điện thoại của phụ trách. Hồ Đắc, dẫn một đội tiến hành điều tra theo lệ thường tất cả các cơ sở trông trẻ trong khu vực.”
Đợi họp xong, Chung Cẩn mới về phía Tiểu Đồng: “Con chuyện gì , nhóc con?”
Tiểu Đồng họp đến mệt rã rời, lúc ngủ gật, đầu gật gà gật gù.
Bị ba gọi, cô bé mơ màng mở mắt , nhưng mí mắt nhanh chóng khép . Chung Cẩn tới ôm cô bé: “Mệt ? Lên sofa ngủ .”
Trong văn phòng của một chiếc sofa da. Ban đầu là để Tiểu Đồng ngủ tạm. Sau , mang từ nhà đến một chiếc thảm nhỏ, gối và chăn, biến nó thành chiếc giường mini cho con gái.
Anh nhẹ nhàng đặt Tiểu Đồng xuống sofa, cởi giày, cởi áo khoác đắp chăn cẩn thận cho cô bé. Ánh mắt dừng chiếc hộp mà cô bé vẫn ôm trong ngực. Anh tò mò nhưng mở , chỉ đặt nó bên cạnh áo khoác.