Chung Cẩn chiếc xe treo biển , những chiếc xe khác, lặng lẽ ghi nhớ kiểu dáng xe mà trẻ con yêu thích.
Ở bãi đỗ xe, Tiểu Đồng gặp ba của Miêu Thanh Nguyệt. Anh lấy xe lăn từ cốp , bế con gái đặt xe, đắp tấm thảm nhỏ lên đầu gối cô bé đẩy .
"Miêu Thanh Nguyệt!" Tiểu Đồng gọi một tiếng lon ton chạy tới, một tay vịn xe lăn, bạn với ánh mắt vô cùng ngưỡng mộ: “Xe của tớ trường.”
Truyện được edit bởi Bánh Gạo Mê Zhihu , chỉ đăng trên Monkeyd và TYT còn lại đều là lấy bản dịch không xin phép
Cô bạn nhỏ chỉ mím môi rũ mắt, để ý đến đứa trẻ kỳ lạ lúc nào cũng mơ ước chiếc xe lăn của , nhưng cũng ghét cô bé bên cạnh.
"Tiểu Đồng, chào tạm biệt ba con," Chung Cẩn phía gọi. Cô bé thấy, mà đang rướn cổ một đứa trẻ khác đang nháo.
"Bớt xem náo nhiệt , mau trong, nhớ kỹ đừng sấp xuống sàn nhà," Chung Cẩn gọi nữa.
Trẻ con ở nhà trẻ cần học, mỗi ngày chỉ ăn, uống và chơi. Buổi sáng, các bạn nhỏ đều chạy ngoài sân. Miêu Thanh Nguyệt vẫn một ở góc phòng, thỉnh thoảng ngoài cửa sổ. hôm nay, cô bé một , hai đứa trẻ khác vây quanh.
Một là Chung Vân Đồng, cô bé mũm mĩm, tóc mái ngố, nhiều và thích hóng chuyện. Một là Hướng Tử Mặc, bé mảnh khảnh, ít , phần lớn thời gian chỉ im lặng lắng .
Miêu Thanh Nguyệt đôi khi cũng tham gia, nhưng vì ngại ngùng nên vẫn im lặng.
Tiểu Đồng chống cằm ngoài, chán đến thở dài: “Chúng cũng ngoài chơi .”
Hướng Tử Mặc phụ họa: “Ừ.”
Tiểu Đồng sang Miêu Thanh Nguyệt: “Mang cả bạn ngoài nữa.”
Miêu Thanh Nguyệt căng thẳng, nhỏ giọng : “Tớ ngoài.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/don-cong-an-nao-loan-vi-cuc-no-dang-yeu/chuong-27.html.]
Hướng Tử Mặc: “Vậy tớ đẩy xe lăn cho bạn.”
Tiểu Đồng nhảy xuống khỏi bệ cửa sổ, tháo bình nước của nhét lòng Miêu Thanh Nguyệt: “Có hỗ trợ cầm đồ nhé.”
Miêu Thanh Nguyệt ôm chiếc bình nước, nhỏ giọng phản đối: “ tớ ngoài.”
Hiển nhiên sự phản đối của cô bé tác dụng. Hướng Tử Mặc cũng đưa bình nước của cho cô bé: “Hai cái bình nước, em cầm nổi ?”
“Cầm... cầm nổi.”
Thế là Miêu Thanh Nguyệt cứ như ôm hai chiếc bình nước, hai bạn mới đẩy sân. Hướng Tử Mặc còn cao bằng xe lăn, phía đẩy thấy đường, Tiểu Đồng phụ trách dẫn đường phía .
Một bé đen mập dẫn theo mấy bạn khác chặn họ : “Các chơi với Miêu Thanh Nguyệt.”
Tiểu Đồng bước lên phía : “Chơi cùng .”
Cậu bé đen mập thấy cô bé xinh xắn, liền lắp bắp: “...Tớ... tớ tên là La Gia Hạo, tên thường gọi là Bánh Bao, nhỏ hơn tớ, gọi tớ là Bánh Bao.”
Tiểu Đồng: “Được, Bánh Bao, tớ tên là Chung Vân Đồng, chơi ?”
Cậu bé đen mập tưởng Tiểu Đồng đang chế nhạo , hậm hực bỏ .
Dưới cây đại thụ một hàng ghế đẩu nhỏ. Ba đứa trẻ song song, ôm cốc hút nước ùng ục. Tiểu Đồng uống hết nửa cốc, đặt xuống đến mặt Miêu Thanh Nguyệt: “Miêu Thanh Nguyệt, tớ chơi xe lăn của bạn một chút ?”
Tiểu Đồng đỡ chân Miêu Thanh Nguyệt đặt lên bàn đạp, đầu lệnh cho Hướng Tử Mặc: “Cậu đẩy .”
Hướng Tử Mặc cẩn thận đẩy xe lăn. Vì vướng một hòn đá nhỏ, xe lệch một chút. Tiểu Đồng xe mất thăng bằng, theo bản năng ôm chầm lấy cổ Miêu Thanh Nguyệt. Tư thế của hai đứa trẻ trở nên mật. Tiểu Đồng hì hì, chu môi "bẹp" một tiếng hôn lên má bạn. Mặt Miêu Thanh Nguyệt lập tức đỏ bừng.