Ban đầu là kinh hãi, nhưng đó, nỗi kinh hãi dần một niềm vui mừng khó kìm nén thế. Máu của thể chữa thương cho Tiểu Đồng. Điều nghĩa là , dù con bé thương, cũng cần sợ hãi nữa, cần lo lắng tai nạn sẽ cướp mất con bé.
Anh trấn định dậy, phòng vệ sinh, trở về sofa, cầm sách lên xem nhưng chữ nào.
Thu Sanh về nhà, thấy Chung Cẩn vui vẻ lạ thường. Anh tự bếp món sườn xào chua ngọt, còn mở cả rượu vang.
“Hôm nay vui thế?” Thu Sanh hỏi.
Chung Cẩn : “Em đoán xem… đoán .”
Lúc ăn tối, cũng chuyện gì. Mãi đến khi Tiểu Đồng ngủ , mới kể cho Thu Sanh chuyện xảy chiều nay.
Phản ứng của cô khác gì đoán. Hai chạy đến phòng ngủ, xổm bên mép giường, lật qua lật hai bàn tay nhỏ xíu của Tiểu Đồng, tỉ mỉ kiểm tra. Nhìn thấy hai bàn tay hảo một vết xước, cả hai đồng thời thở dài thể tin nổi.
“Con bé phát hiện vết thương tay thấy, thấy kỳ lạ lắm ?” Thu Sanh hỏi.
Chung Cẩn lắc đầu: “Con bé ngủ dậy là quên luôn chuyện thương .”
Thu Sanh: “Anh vui chỉ vì chuyện thôi ?”
“Ừ, chính là thuốc của con bé, con bé thương nữa cũng sợ.”
Truyện được edit bởi Bánh Gạo Mê Zhihu , chỉ đăng trên Monkeyd và TYT còn lại đều là lấy bản dịch không xin phép
“ đó là m.á.u của mà.”
Thu Sanh lo lắng hỏi : “Bảo bối, tay con trầy cho ba ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/don-cong-an-nao-loan-vi-cuc-no-dang-yeu/chuong-248.html.]
Tiểu Đồng chiếc ghế nhỏ bồn rửa tay, giấu tay lưng, cúi đầu im lặng, một lời.
Chung Cẩn ở bên ngoài thấy, liền , kéo tay Tiểu Đồng xem xét. Thấy lòng bàn tay chỉ trầy một miếng nhỏ, liền trừng mắt đứa trẻ xui xẻo một cái: “Tay trầy cũng , chỉ sợ lỡ mất cuộc vui của con.”
Tiểu Đồng dùng sức rút tay khỏi tay Chung Cẩn, giấu lưng, bĩu môi, hừ hừ một tiếng đầy bất mãn.
“Con còn giận ?” Chung Cẩn hỏi. “Con mà nhiễm trùng thì bệnh viện tiêm đấy.”
“Mới thèm tiêm.” Tiểu Đồng nhỏ giọng cãi , nhưng giọng điệu chút yếu ớt.
Chung Cẩn bế con bé xuống, ôm đến sofa phòng khách, bảo Thu Sanh lấy hộp thuốc xử lý cho bé.
Lúc dùng povidone để rửa vết thương, Tiểu Đồng cảm thấy đau, liền dùng sức rụt tay . Chung Cẩn giữ c.h.ặ.t t.a.y bé, cô bé rụt mấy , đành bất lực ngừng giãy giụa. Vết thương vốn lớn, nhưng khi bôi povidone màu nâu vàng lên thì đỏ một mảng lớn, trông như nghiêm trọng hơn nhiều.
Vì chảy máu, Chung Cẩn cũng dán băng cá nhân cho bé, chỉ dặn dò bé tự cẩn thận, chạm đồ bẩn, dính nước, nếu nhiễm trùng sẽ bệnh viện tiêm.
Tiểu Đồng chằm chằm mảng đỏ ở lòng bàn tay, cũng bắt đầu cảm thấy lo lắng.
Bé nắm chặt bàn tay , giấu trong tay áo, dùng quần áo để che vết thương. Vẫn cảm thấy yên tâm, bé chạy tìm Thu Sanh: “Mẹ ơi, xin băng tay cho con .”
Thu Sanh ban đầu hiểu, Tiểu Đồng giải thích một lúc lâu, cô mới hiểu là con bé lo lắng cho vết thương, băng bó để bảo vệ.
Tuy rằng vết thương còn lâu mới cần đến mức băng bó, nhưng để con bé yên tâm, Thu Sanh vẫn phòng việc tìm một miếng vải bông trắng, giúp bé băng tay , còn cẩn thận đeo cả băng vải lên cổ cho giống thật.
Sau khi băng tay xong, Tiểu Đồng lập tức cảm thấy vết thương của trở nên vô cùng nghiêm trọng. Xe ba bánh cũng dám đạp nữa, ăn cơm cũng cần đút, thỉnh thoảng lo lắng cúi đầu xuống xem vết thương trong lòng bàn tay.