Để con bé yên tâm, Thu Sanh vẫn tìm một miếng vải bông trắng, băng tay cho bé, còn đeo cả băng vải lên cổ.
Sau khi băng tay xong, Tiểu Đồng lập tức cảm thấy vết thương của nghiêm trọng. Xe ba bánh dám đạp, ăn cơm cần đút, thỉnh thoảng lo lắng cúi đầu xem vết thương.
Buổi chiều dì Lương mua đồ ăn về, Tiểu Đồng nhanh chóng chạy tới, giơ tay cho dì xem: “Dì ơi, con thương.”
Dì Lương thấy băng vải, thật sự sợ hết hồn, vội xổm xuống xem. Tiểu Đồng xòe tay , thút thít: “Dì ơi, con nghiêm trọng lắm.”
Dì Lương: “... là nghiêm trọng, nhanh băng , lát nữa nó lành thì cơ hội băng .”
Buổi chiều, Chung Cẩn dựa sofa sách, Tiểu Đồng bò lên, dựa n.g.ự.c : “Ba ơi, ba kể chuyện cho con .” Từ kể chuyện trinh thám, Tiểu Đồng bây giờ thích xem truyện tranh trẻ con nữa, mỗi ngày đều đòi chuyện phá án.
Đọc xong một chương, Tiểu Đồng : “Ba ơi, ba gọt táo cho con ăn . Người bệnh đều ăn trái cây cho mau khỏe.”
Chung Cẩn chê con bé quá, nhưng vẫn lấy táo. Đợi cầm táo và d.a.o gọt , Tiểu Đồng đang video call với Thu Trầm. Chung Cẩn tới, liền Thu Trầm giận dữ : “Ba con trông con thế nào đấy? Sao thương thành thế ? Gãy xương ? Con đừng sợ, lập tức bay qua xem con.”
Chung Cẩn bình tĩnh xuống, đưa cái chỗ trầy da nhỏ xíu ống kính: “Nào, để xem kỹ xem con thương nghiêm trọng đến mức nào.”
Bên Thu Trầm rơi im lặng đáng sợ.
Chung Cẩn tiếp tục gọt táo, chú ý, lưỡi d.a.o lướt qua ngón trỏ, m.á.u bắt đầu rỉ . Anh khẽ “tê” một tiếng.
Thấy tay ba chảy máu, Tiểu Đồng nhanh chóng ném điện thoại xuống, nhào tới, há miệng ngậm lấy ngón tay .
Chung Cẩn đỡ đầu con bé, rút tay . Máu lòng bàn tay thấy, chỉ còn một vệt ẩm ướt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/don-cong-an-nao-loan-vi-cuc-no-dang-yeu/chuong-247.html.]
“Ba thương, ba đau ?” Tiểu Đồng lo lắng hỏi.
“Không đau.” Chung Cẩn dậy, tìm hộp thuốc, dán băng cá nhân lên.
Đợi Tiểu Đồng chuyện điện thoại xong, hỏi: “Sao thấy ba chảy m.á.u dùng miệng mút ?”
Truyện được edit bởi Bánh Gạo Mê Zhihu , chỉ đăng trên Monkeyd và TYT còn lại đều là lấy bản dịch không xin phép
“Bởi vì ba với thế cho con mà.”
Chung Cẩn nhớ đến thế giới của con bé, y dược phát triển, trẻ con thương liền bôi chút nước miếng. “Sau dùng miệng chạm vết thương nữa, đặc biệt là của khác, nhớ ?”
Tiểu Đồng chỉ lọ povidone: “Bị thương thì dùng cái bôi lên.”
“ . Ở nhà thương cho lớn. Ở trường thương với cô giáo.” Anh dặn dò kỹ lưỡng.
Tiểu Đồng chạy về ổ chó , lâu thì ngủ . Chung Cẩn bế con bé sofa, đắp chăn cho nó. Thấy tay con bé vẫn còn băng bó, liền tháo , lật lòng bàn tay xem xét.
Trên lòng bàn tay, ngoài vết povidone, thì còn gì cả. Chỗ trầy da lành , còn một chút dấu vết. Anh xem cả tay , cũng hảo.
Chung Cẩn nghi ngờ hoa mắt. Anh lấy khăn nóng lau sạch vết povidone, hiện mắt là một bàn tay nhỏ trắng nõn mềm mại.
Anh bệt sofa, ánh mắt nặng nề chằm chằm về phía Tiểu Đồng.
Trước đây, Tiểu Đồng và Thu Sanh đều từng , ở thế giới , Chung Cẩn dùng m.á.u của để chữa trị cho bé. Đây cũng là lời giải thích cho việc Tiểu Đồng là một ma khuyển nhưng gen của Chung Cẩn.
Anh ngờ rằng, đời m.á.u của vẫn tác dụng chữa thương. Hơn nữa, trông vẻ hiệu quả.