Trong sân phủ đầy tuyết, ánh nắng phản chiếu chói mắt. Thật ban ngày đốt pháo hoa , nhưng đối với trẻ con, đó là một nghi thức Tết đặc biệt thiêng liêng, nên chúng vẫn chơi vô cùng vui vẻ.
Tiểu Đồng ôm mặt, những tia sáng rực rỡ xèo xèo tóe , con bé khẽ kêu lên một tiếng "oa" thán phục.
Mấy đứa trẻ cho con bé xem miễn phí, liền cố tình lưng , dùng che khuất tầm của bé.
Tiểu Đồng xổm một lát, cảm thấy còn thú vị, liền chống gối dậy, lủi thủi định nhà.
Vừa lúc đó, Thu Trầm từ bên ngoài trở về, tay xách theo ít t.h.u.ố.c lá và rượu biếu Tết. Thấy mấy đứa trẻ đang chơi pháo hoa sân, còn Tiểu Đồng thì buồn bã ở bậc thềm, liền tới hỏi: “Tiểu Đồng, con chơi?”
Tiểu Đồng đút tay nhỏ túi áo bông, lắc đầu: “Con chơi ạ. Các cho con chơi, cũng cho con xem.”
Bé đưa một bàn tay nhỏ nắm lấy ngón tay Thu Trầm, ngước khuôn mặt xinh xắn lên, giọng tủi : “Cậu ơi, con về đồn công an. Ở đó, chị Thi Thi và các chị cái gì cũng chia cho con. Con nhớ đồn công an lắm.”
Mặt Thu Trầm sa sầm . Anh lạnh giọng hỏi bảo mẫu đang một bên: “Con nhà ngoài bắt nạt, cô đó mà một tiếng? Cô ai là trả lương cho cô ?”
Bảo mẫu lí nhí biện minh: “Cô bé quấy , cứ tưởng cô bé chơi.”
Thu Trầm đưa t.h.u.ố.c lá và rượu trong tay cho bảo mẫu, cúi xuống bế Tiểu Đồng lên: “Ba con ?”
Tiểu Đồng ôm cổ Thu Trầm: “Ba với đang chuyện với ông ngoại ở thư phòng ạ.”
Thu Trầm ôm Tiểu Đồng xoay : “Cậu đưa con mua pháo hoa, mua cả một xe tải luôn, con chơi thế nào thì chơi.”
Anh đặt Tiểu Đồng ngay ngắn trong chiếc Maybach, định vòng sang ghế lái, nhưng nghĩ đến hôm nay khắp nơi khó đỗ xe, liền gọi điện cho tài xế đến.
Truyện được edit bởi Bánh Gạo Mê Zhihu , chỉ đăng trên Monkeyd và TYT còn lại đều là lấy bản dịch không xin phép
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/don-cong-an-nao-loan-vi-cuc-no-dang-yeu/chuong-224.html.]
Tài xế lái xe phía , Thu Trầm và Tiểu Đồng ở hàng ghế .
Tiểu Đồng vịn tay cửa xe, chăm chú ngoài cửa sổ.
Thu Trầm ôm bé gần, để bé dựa lòng : “Sau con gì cứ thẳng với , mua cho con hết. Có ở đây, sẽ một ai dám con buồn , ?”
Tiểu Đồng ngơ ngác gật đầu.
Một lát , con bé đưa bàn tay nhỏ đặt lên n.g.ự.c Thu Trầm, giọng thì thầm: “Cảm ơn , là một .”
Thu Trầm còn kịp cảm động, Tiểu Đồng tiếp: “Vậy con vẫn cần học bài ạ?”
Thu Trầm: “... Học thì vẫn học chứ.”
Thấy Tiểu Đồng thất vọng bĩu môi, Thu Trầm đưa tay nhéo nhẹ quả bông nhung b.í.m tóc con bé: “Sao con lười thế? Bài tập là ba con hộ, con học bao nhiêu .”
Bây giờ cả thành phố cấm đốt pháo hoa, pháo trúc, nên dù mua cũng chỉ loại pháo hoa cầm tay nhỏ. Thu Trầm mua sạch những loại thể đốt trong sân, lúc về, cốp xe chật cứng.
Pháo hoa để ở cửa . Mấy đứa con nhà chú út ló đầu ngó nghiêng, đến chơi, nhưng Thu Trầm chỉ cần liếc mắt một cái, chúng liền dám tiến tới.
Tiểu Đồng lấy mấy hộp que tiên từ trong thùng, bước những bước chân ngắn cũn đến, chia pháo hoa của cho mấy đứa trẻ , hì hì mời:
“Chúng cùng chơi .”
Thu Trầm bên cạnh , thật sự cảm thấy đứa trẻ quá đỗi bụng, giống hệt Thu Sanh hồi còn bé.