Tết nhất, một ở khách sạn, thật chút thảm. cũng chỉ một tuần thôi, nhịn một chút là qua.
Đến Kinh Thị trời tối. Tiểu Đồng và ở sân bay nũng nịu một lúc. Thu Sanh nhắc : “Bên ngoài tuyết rơi, lạnh lắm, ôm con bé lòng .”
Anh đương nhiên thời tiết khắc nghiệt mùa đông phương bắc. Anh ôm con lòng, dùng áo khoác bọc kín bé.
Đi đường, trời đang rơi tuyết lớn như lông ngỗng, mắt một màu trắng, ngay cả đường rắc muối cũng nhanh chóng đóng một lớp sương mỏng.
Gió bắc lạnh thấu xương, má đau rát.
Anh hỏi vọng lên: “Xe em đỗ ở ?”
Cô chỉ về phía : “Đỗ ở bãi đỗ xe phía , chắc bộ mười mấy phút.”
“Sao đỗ xa ?”
Cô quấn chặt áo khoác, dùng khăn quàng che mặt, chỉ lộ hai mắt: “Tết nhất đấy, tìm chỗ đỗ lắm , còn kén chọn. Nếu vì đón Tiểu Đồng, tưởng em thèm để ý chắc?”
Anh cô mắng mấy câu, thành thật, lạnh đến choáng váng cũng dám gì nữa.
Tiểu Đồng từ trong áo khoác thò nửa cái đầu tròn , những cây cối và nhà cửa trắng xóa, phát tiếng “oa” kinh ngạc:
“Chắc chắn là ông trời ăn cơm đánh rơi cơm . Cái thằng nhóc ông trời , phí phạm lương thực quá.”
Anh ấn đầu con bé trở : “Ông trời mà con cũng dám gọi là thằng nhóc? Con gan thật đấy.”
Bé như chuột chũi, ấn xuống thò nửa cái đầu . Lần đầu tiên thấy tuyết, sự tò mò chiến thắng cái lạnh.
Cuối cùng cũng lên xe, Thu Sanh lập tức khởi động, bật máy sưởi, trong xe nhanh chóng ấm lên.
Anh dùng khăn tay lau những bông tuyết trán và lông mày Tiểu Đồng.
Thu Sanh lái xe ngoài.
Truyện được edit bởi Bánh Gạo Mê Zhihu , chỉ đăng trên Monkeyd và TYT còn lại đều là lấy bản dịch không xin phép
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/don-cong-an-nao-loan-vi-cuc-no-dang-yeu/chuong-213.html.]
Anh ở phía : “Em đưa đến khách sạn Tê Lộc, đặt phòng ở đó . Tiểu Đồng tối nay ngủ với , ngày mai em đến đón.”
“Ở khách sạn gì? Đều về Kinh Thị , đương nhiên là ở nhà chứ.”
Anh: “Chúng ly hôn , ở nhà em tiện.”
Cô bá đạo cắt ngang: “Đừng dài dòng, em sắp xếp xong hết .”
Nghĩ đến việc ở nhà cô, cũng cãi . Trước khi kết hôn ở đó tự nhiên, huống chi bây giờ với phận con rể cũ, càng nghĩ càng hổ.
Anh đầu ngoài, tìm lý do thoái thác, vẫn là nhờ cô đưa đến khách sạn.
Phong cảnh ven đường tuyết bao phủ, nhưng thông qua vài kiến trúc đặc trưng, mơ hồ thể nhận , đây đường đến biệt thự nhà cô. Tim bỗng đập mạnh.
Ô tô rẽ khu dân cư quen thuộc, dừng ở chỗ đỗ quen thuộc, ngay cả vết hoa văn nút bấm thang máy cũng quen, căn hộ là nơi và cô sống khi kết hôn.
Đẩy cửa phòng , khí ấm áp ập mặt.
Tim lập tức bình , : “Em hóa là nhà .”
Cô lấy từ tủ giày một đôi dép lê kẻ ô vuông màu nâu đặt xuống đất. Đây là đôi dép đây, ngờ cô vẫn giữ.
Cô xổm xuống giúp Tiểu Đồng đổi giày, tự nhủ về kế hoạch mấy ngày tới:
“Mấy ngày ở Kinh Thị chúng đều ở đây, ngày 30 Tết cùng về nhà bố em ăn cơm, mùng 1 chúc Tết nhà , những lúc khác chúng thể đưa con trượt băng, ăn vặt...”
Cô luyên thuyên .
Anh đợi cô xong, mới hỏi: “Anh cũng cùng ?” Anh đến đây chuẩn tâm lý của một ông già cô đơn.
Cô hỏi ngược : “Sao, tuân theo sự sắp xếp của tổ chức ?”
Tiểu Đồng sắc mặt, sợ ba hiểu chuyện, chọc tức giận, đuổi ngoài. Trước ở ma cung thường xuyên xảy chuyện .