Cũng ám thị , con bé xong, thật sự cảm thấy dày nhói lên.
Anh kéo mũ áo khoác của Tiểu Đồng che đầu, thang máy, ấn xuống tầng hầm.
Anh cũng lái xe quá xa, đến một cửa hàng lẩu cháo mở 24 giờ cách nhà hai dãy phố.
Lúc đúng là giờ ăn khuya, trong quán ít , ồn ào náo nhiệt. Cũng vài ăn mặc giống và con bé, mặc đồ ở nhà khoác áo lông, chân dép bông.
Anh tìm một chỗ dựa tường xuống, gọi một phần lẩu cháo hải sản, thêm mấy món rau.
Nồi lẩu cháo nóng hổi bụng, dày lập tức thoải mái.
Tiểu Đồng hai tay ôm cánh gà kho gặm, ăn ngon đến rung đùi. Nếu bé đuôi, thể tưởng tượng cảnh nó vẫy m.ô.n.g phe phẩy.
Đứa bé gặm đến mặt và tay dính đầy nước tương. Anh lấy khăn giấy lau mặt cho bé, nó giơ ngón tay bóng nhẫy lên, nghiêm túc:
“Ba ơi, ba ? Mặc kệ ba đói bụng lúc nào, con đều sẽ mãi mãi cơm cho ba ăn.”
Đứa bé dạo gần đây ở đồn học ít thứ, ngay cả từ “ cơm” cũng học .
“Vậy con mãi mãi cơm cho ba, là vì ở bên ba, là vì ngon?” Anh giúp bé xắn tay áo, cố ý trêu.
Bé hắc hắc: “Ở bên ba, tiện thể ăn cơm, hắc hắc.”
Chung Cẩn đôi khi thật sự gì với nó, một đứa trẻ ba tuổi, rốt cuộc thế nào mà thể khiến ấm lòng tức giận, xảo quyệt chân thành?
Lúc , điện thoại của Thu Sanh gọi đến. Anh bắt máy, đặt lên bàn, ăn cháo chuyện.
Cô thấy bên vẫn còn ở ngoài, liền hỏi: “Sao giờ mới ăn cơm?”
Anh mặt đổi sắc: “Tối ăn , giờ đói, ngoài uống tạm bát cháo.”
Truyện được edit bởi Bánh Gạo Mê Zhihu , chỉ đăng trên Monkeyd và TYT còn lại đều là lấy bản dịch không xin phép
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/don-cong-an-nao-loan-vi-cuc-no-dang-yeu/chuong-208.html.]
Tiểu Đồng vươn cổ dài, cố gắng đưa mặt đến màn hình, lớn tiếng tố cáo: “Mẹ ơi, ba chịu ăn cơm đàng hoàng, là con ở bên ba, ba mới ăn đấy.”
Thu Sanh bên thấy rõ dáng vẻ của Tiểu Đồng, chỉ thấy một cái móng gà gặm nham nhở màn hình, nhưng vẫn hề chê bai, dịu dàng :
“Vất vả con yêu , ba giao cho con chăm sóc nhé. Phiền con nhắc nhở ba đúng giờ ăn cơm, đúng giờ ngủ.”
Móng gà lắc lư vài cái, giọng trẻ con vang dội vang lên: “Mẹ ơi, ba ngủ đúng giờ , ba thức khuya xem bóng đá đấy.”
Chung Cẩn xách mũ của đứa bé, kéo nó về chỗ :
“Đừng nó linh tinh, mỗi một , rạng sáng hơn 1 giờ ngủ . Con bé còn hổ , nó cho ăn bánh dày đường đỏ nó l.i.ế.m đấy.”
Đứa bé trợn mắt lớn tiếng phản bác: “Con với ba quan hệ con mới cho ba ăn, con giữ mấy cái còn nỡ ăn cơ.”
Hai cha con bên đột nhiên cãi ầm ĩ, Thu Sanh bên đến nghiêng ngả. Nghe họ cãi một lúc, cô đột nhiên thở dài một .
“A, em nhớ lắm, cuối tuần chúng thể gặp đúng ?”
Cô là, em nhớ lắm, chứ chỉ nhớ Tiểu Đồng.
Tiếng cãi của Chung Cẩn và con bé dần nhỏ xuống. Anh chiến thuật gãi đầu, im lặng một lát mới :
“Ừ, thứ Sáu tuần sẽ đưa con bé về Kinh Thị.”
Thu Sanh bên cũng đột nhiên nhận lời chút mập mờ, cũng tự nhiên, liền chuyển chủ đề:
“ , ngày mai bố em đưa Tiểu Đồng công viên hải dương một chuyến, thư ký Đổng sẽ cùng, xem tiện ? Nếu tiện thì thôi, em sẽ với họ.”
Chung Cẩn kỳ thực , tiện, một chút cũng tiện. Không đến thăm cháu , bây giờ thăm xong , mau về thôi.
, dù hai đó cũng là bố Thu Sanh.