Rất lâu , bố Vạn lên tiếng: “ cũng thể trơ mắt nó sống qua ngày , quản nó cũng là vì cho nó thôi.”
Vạn Hủy Đan ném điện thoại lên bàn: “Đây đều là tranh minh họa của con. Con đăng chúng lên mạng, một nhãn hiệu tìm con đặt vẽ một bộ tranh, họ trả con 8 vạn tệ. Chờ tiền về tay, con thể đăng ký lớp học vẽ.”
Tiểu Vương cầm điện thoại lên xem. Đó là một bộ sưu tập tranh theo phong cách anime. Anh hiểu về hội họa, nhưng những bức tranh màu sắc tươi sáng, nhân vật sinh động, trông thư giãn. Anh đẩy điện thoại về phía bố Vạn.
Nghe con gái vẽ vời mà chịu bỏ 8 vạn tệ để mua, tiền gần bằng thu nhập cả năm của , bố Vạn thầm kinh ngạc. uy nghiêm của chủ gia đình cho phép ông cúi đầu.
Ông hờ hững liếc một cái: “Hừ, trẻ con. Muốn vẽ thì vẽ tranh thủy mặc, tranh bút lông, đó mới gọi là đại sư. Con vẽ cái thì nhiều nhất chỉ tính là phim hoạt hình.”
Tiểu Đồng rướn cổ xem ké màn hình, mắt đầy ngưỡng mộ: “Oa, chị vẽ phim hoạt hình ạ.”
Lúc tâm trạng Vạn Hủy Đan phức tạp, chút đắc ý, chút mất mát. Cô , dù vẽ đến , trong mắt bố vẫn là việc đàng hoàng.
“Vậy chị ơi, chị vẽ heo Peppa ?” Tiểu Đồng chống cằm, ngửa đầu Vạn Hủy Đan, mắt to sáng lấp lánh.
Vạn Hủy Đan bố lớn tiếng trả lời đầy hờn dỗi: “Đương nhiên là .”
Truyện được edit bởi Bánh Gạo Mê Zhihu , chỉ đăng trên Monkeyd và TYT còn lại đều là lấy bản dịch không xin phép
Tiểu Đồng giơ hai ngón tay cái lên: “Chị siêu cấp vô địch lợi hại, chị là chị gái 100 điểm.”
Thấy cảnh , Vạn cuối cùng nhịn , mắt đỏ hoe: “Hồi con học lớp 5, con học vẽ, đưa con đến Cung Thiếu Nhi đăng ký. Ba con xong mắng lãng phí tiền, bắt đưa con rút. Mẹ cứ tưởng con sớm từ bỏ , ngờ con kiên trì đến bây giờ. Con giỏi lắm, tự hào về con.”
Vốn dựng sẵn lớp phòng , Vạn Hủy Đan bất ngờ. Mẹ cô bước tới ôm chầm lấy cô: “Sau sẽ ủng hộ con vẽ tranh. Nếu ba con ủng hộ, sẽ kiếm tiền, tự ủng hộ con. Nếu ông còn can thiệp, sẽ ly hôn.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/don-cong-an-nao-loan-vi-cuc-no-dang-yeu/chuong-19.html.]
Nghe , bố Vạn bật dậy, vẻ mặt chút hổ: “ cũng là phản đối. Nếu con bé năng khiếu như thì học cũng thôi.”
Vạn Hủy Đan : “Bố hứa mặt cảnh sát đấy, đổi ý .”
Bố Vạn gật đầu: “Chỉ là thi hạng nhất từ lên thì vẫn . Bố học mỹ thuật cũng cần điểm văn hóa cao.”
“Con vì thành bản thảo mới lỡ dở việc học, con sẽ học bù .”
Thấy cả nhà hòa thuận, Tiểu Vương cũng thở phào nhẹ nhõm. Anh ôn tồn : “Người một nhà gì thì cứ xuống chuyện đàng hoàng. Vạn Hủy Đan, chuyện dại dột nữa nhé, em còn trẻ, tương lai còn vô vàn khả năng. Gặp chuyện gì khó khăn cứ đến tìm cảnh sát giúp đỡ.”
Anh sang hai vị phụ : “Chuyện , vấn đề của hai bác còn lớn hơn của con bé. Tại nó giao tiếp với hai bác? Có ngày thường hai bác quá nghiêm khắc, quá độc đoán ? Con bé năng khiếu như mà cần sự ủng hộ của hai bác vẫn đạt thành tựu, đó là một chuyện đáng nể. Về nhà hãy động viên cháu cho .”
Nhìn theo cả nhà ba rời , Tiểu Đồng ngẩng đầu, Tiểu Vương bằng đôi mắt to tròn: “Chú Tiểu Vương, hôm nay chú chút trai.”
“Hả?” Tiểu Vương gãi đầu, khiêm tốn đáp: “Ha ha, đây ai khen trai cả.”
Cô bé thành thật gật đầu, đúng , đây trông chú bình thường.
Tiểu Đồng hiện tại giấy chứng nhận phận tạm thời do đồn công an cấp, nên thủ tục nhập học diễn khá thuận lợi. Chỉ là cô bé vẻ đến đây lắm, một mực bám cổng phản đối.
Phản đối vài câu, thấy bố những giữ mà còn ôm , Tiểu Đồng ngơ ngác. Rồi bé thấy bố với cô giáo: “Thứ hai đưa bé đến.”
Cô Trang giáo viên mỉm xoa đầu Tiểu Đồng: “Chào tạm biệt bé Chung Vân Đồng, thứ hai gặp nhé.”