Chung Cẩn và Tiểu Đồng ở Hải Sơn vẫn tiếp tục cuộc sống đấu trí đấu dũng thường lệ.
Chung Cẩn ăn trưa xong đến đồn. Tiểu Đồng ngại ở nhà chán, lóc đòi cùng.
Con bé uống hai ngày nước hoài sơn, cơn ho giảm nhiều, hơn nữa Chung Cẩn lời thầy thuốc, mặc quá dày cho bé nữa, nên tinh thần cũng hơn.
Anh thấy con bé ở nhà cũng chán, liền đồng ý: “Được , con tìm áo khoác mặc .”
Tiểu Đồng lập tức chạy đến lồng giữ nhiệt, mở cửa, mang Tang Bưu cùng .
"Không ." Chung Cẩn ngăn : “Nó mới sinh mấy ngày, con mang ngoài sẽ lạnh chết.”
Con bé quỳ lồng, cam lòng, tay vẫn đặt tay cầm: “Cho nó mặc quần áo thì sẽ lạnh.”
“Nó lấy quần áo? Con đừng nghịch nữa. Còn gây sự thì con cũng đừng .”
Bị mắng vài câu, con bé sụt sịt mũi lên, đôi chân mũm mĩm hình chữ bát, hai tay nắm vạt áo, ủy khuất ba.
Chung Cẩn thấy , giọng mềm xuống: “Đi quần áo . Tang Bưu còn nhỏ quá, bên ngoài lạnh, đợi nó lớn hơn, thể chịu lạnh , ba sẽ đưa nó ngoài chơi.”
Tiểu Đồng cúi đầu chạy về phòng ngủ, "rầm" một tiếng đóng sầm cửa .
Bé tủ quần áo riêng, quần áo treo thấp, nhón chân là thể lấy.
Bé tự lấy một chiếc áo bông mũ xuống, bên ngoài là lớp vải bóng, bên trong là lớp nhung cừu non mềm mại, hai bên hai túi lớn cũng lót nhung.
Bé đặt áo lên giường, ở mép, nhét hai bàn tay nhỏ túi, ngón tay như cắm bông, mềm mại ấm áp.
Bé sấp xuống giường, áp mặt lớp nhung, lặng lẽ cảm nhận sự ấm áp.
Chung Cẩn gõ cửa: “Con xong ?”
"Xong ạ." Bé dậy, túm lấy áo khoác, kéo khỏi phòng.
Anh cau mày bé: “Con ở trong đó gì mà lâu , đến quần áo cũng mặc?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/don-cong-an-nao-loan-vi-cuc-no-dang-yeu/chuong-177.html.]
Bé ném áo khoác mặt : “Ba mặc cho con.”
Điện thoại của lúc vang lên. Anh nhấc máy , chỉ Tiểu Đồng: “Tự mặc , nhanh lên.”
Bé liền tại chỗ, khó nhọc luồn tay áo.
Mặc xong, thấy Chung Cẩn vẫn còn đang điện thoại, bé lê đôi chân ngắn đến lồng giữ nhiệt, dứt khoát kéo cửa, vươn tay, nhẹ nhàng chọc bộ lông tơ của Tang Bưu.
Truyện được edit bởi Bánh Gạo Mê Zhihu , chỉ đăng trên Monkeyd và TYT còn lại đều là lấy bản dịch không xin phép
Con bé che miệng nhỏ giọng : “Chị đồn công an xem náo nhiệt, em . Là ông nội em, một cái Chung Cẩn cho em .”
Chung Cẩn bên chuyện xong, từ phòng ngủ .
Bé lập tức đóng cửa lồng, chống tay bò dậy, ánh mắt mơ hồ, chút chột .
Anh cho rằng con bé lấy Tang Bưu , nó một cái, sang lồng, Tang Bưu vẫn ngoan ngoãn bên trong.
ánh mắt chột của bé quá rõ ràng.
"Con gì?" Anh hỏi.
Bé vội vàng xua tay: "Không gì ạ, gì hết." Sau đó tự ngoan ngoãn chạy đến tủ giày, mở tủ, xách đôi ủng của .
Trong lòng Chung Cẩn càng thêm bất an.
So với việc con bé bày trò ở ngoài, càng sợ tình huống là, con bé rõ ràng chột , nhưng tìm một vòng nó trò gì. Đây là một nỗi sợ vô hình.
Anh thậm chí còn mở cả lồng giữ nhiệt , xác nhận xem nó ăn vụng thức ăn của Tang Bưu .
Trên đường lái xe đến đồn, Chung Cẩn càng nghĩ càng bất an, sợ con bé ăn bậy.
Anh liên tiếp hỏi: “Có con ăn vụng son môi của ? Ăn vụng trứng gà? Liếm xà phòng? Uống nước bồn cầu?”
Bé Đồng đều lắc đầu: “Con ạ.”
Anh đổi cách hỏi: “Lúc nãy ba gọi điện, con ở bên ngoài gì?”