Chiếc mũi nhỏ xíu dí sát miệng chén hít hít, vội vàng bịt mũi : “Á, khó ngửi quá!”
Chung Cẩn chén thuốc màu nâu đen , cũng cảm thấy khó nuốt.
Anh thậm chí còn nghi ngờ vị lương y đang dọa . Tháng ở sở còn tổ chức khám sức khỏe, các chỉ của đều , đột nhiên vấn đề về tuyến v.ú ?
Thế là đặt chén thuốc xuống, lấy điện thoại tra cứu một chút.
Truyện được edit bởi Bánh Gạo Mê Zhihu , chỉ đăng trên Monkeyd và TYT còn lại đều là lấy bản dịch không xin phép
Tra một bài khoa học về "Đông y trị vị bệnh", rằng các thầy thuốc giỏi thể điều trị những bệnh tật phát sinh. Loại bệnh thường ẩn náu trong cơ thể, nhưng đến mức các thiết tây y thể kiểm tra .
Chung Cẩn im lặng tắt điện thoại, vẻ mặt phức tạp chằm chằm chén thuốc nồng nặc mùi.
Tiểu Đồng một tay giữ tay lái xe ba bánh, một tay cầm cốc nước, dũng cảm uống một ngụm lớn nước hoài sơn ngọt dịu.
Con bé đạp xe đến bên cạnh Chung Cẩn, nghiêng đầu hỏi: "Ba uống ạ?" Rồi đưa cốc nước của về phía : “Con với ba cụng ly nhé.”
Chung Cẩn liếc con bé đang tỏ vẻ thích thú khi thấy khác gặp nạn: “Đi chơi chỗ khác .”
con bé ý định rời .
Đôi chân mũm mĩm đôi tất len đạp lên bàn đạp, dùng giọng ngọng nghịu đáng yêu:
“Ba ba dũng cảm lắm, sẽ sợ uống thuốc . Lục Tinh Tinh hỏi con ba sợ uống thuốc ? Con sợ, thuốc đắng ba ba uống một hết sạch.”
Chung Cẩn vươn tay véo má con bé: “Quỷ con.”
Anh bưng chén thuốc lên uống một cạn sạch, với lấy cốc nước lọc bàn uống liền hai ngụm để hòa tan vị đắng chát.
Tiểu Đồng bảo ba cúi đầu xuống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/don-cong-an-nao-loan-vi-cuc-no-dang-yeu/chuong-174.html.]
Con bé vươn bàn tay nhỏ xíu xoa đầu Chung Cẩn, khích lệ: “Ba ba, ba giỏi quá!”
Giám sát ba uống thuốc xong, Tiểu Đồng cưỡi xe xem Tang Bưu.
Chú gà con bé xíu, mỗi ngày một khác. Hôm qua vẫn còn là một chú gà xí xơ xác, hôm nay mọc bộ lông tơ màu vàng nhạt xù xì, trông đáng yêu hơn ít.
Thấy Tang Bưu đang chằm chằm , con bé liền xị mặt xuống, hung dữ hỏi: “Nhìn gì mà ? Mày cũng uống thuốc hả?”
Tang Bưu: “Pi pi pi.”
Chiều hôm đó, Thu Sanh đến thẳng công ty Văn Hòa Xương. Có nhiều công việc cần trao đổi với phụ trách dự án, cô bận đến tận giờ cơm tối mới về nhà.
Từ khi ly hôn, Thu Sanh luôn ở nhà đẻ, một căn biệt thự ba tầng ở ngoại ô Kinh Thị.
Cô báo sẽ về, bảo mẫu Trương chuẩn một bàn ăn thịnh soạn, bố và trai đều đang đợi cô.
Kinh Thị lạnh, chính quyền thành phố bắt đầu cung cấp hệ thống sưởi. Trong phòng khách tầng một vẫn còn bật lò sưởi điện, tuy là điện nhưng ngọn lửa mô phỏng vẫn tạo cảm giác ấm áp.
Thu Sanh lên lầu một bộ đồ thoải mái, xuống nhà, cùng gia đình quây quần bên bàn ăn.
Mấy tháng về, bàn cơm vẫn là những lời lẽ quen thuộc.
Đầu tiên là Đào Tư Viện oán trách cô một tiếng động chạy nơi khác, còn là công tác, cũng cô thể công việc gì đắn.
Sau đó, bố Thu Chính Thụy liền bắt đầu vui, cô chỉ chơi búp bê, thể chuyện gì đắn, chắc chạy đó chơi, mua sắm thì cũng nghỉ phép.
Thu Sanh luôn cúi đầu ăn cơm, gì.
Cho đến khi Thu Chính Thụy :
“Con với con trai nhà họ Văn bất động sản thế nào ? Con cũng đừng kén chọn nữa, ly hôn , chê là lắm . Người còn trẻ hơn con, điều kiện nhà cũng , sai biệt lắm là . Để vài năm nữa nhan sắc tàn phai, ai còn thèm?”