Người nếu đả kích quá nhiều , dù là phụ nữ mạnh mẽ như thép cũng sẽ bào mòn ý chí.
Đưa Tiểu Đồng đến cửa nhà trẻ, gặp vài phụ khác, hễ đến chào hỏi là Chung Cẩn dùng đôi mắt sắc như chim ưng chằm chằm họ.
Tuyệt đối cho bất kỳ ai cơ hội lời khó .
Thu Sanh còn mắng Chung Cẩn, cảm thấy thái độ của , các phụ khác sợ hãi.
Hướng Duệ Thành dắt con trai nhà trẻ, tươi về phía họ, định chào hỏi bạn bè.
Kết quả ánh mắt của Chung Cẩn cho kinh hãi. Hướng Duệ Thành vội vàng dừng bước: “Xin , đột nhiên nhớ nồi nước bếp nhà vẫn còn đang sôi.”
Rất trôi chảy.
Hướng tổng tuy xảy chuyện gì, nhưng ánh mắt của Chung Cẩn liền cảm thấy gì , nhất là đừng tự tìm rắc rối.
Thu Sanh quả thực dám , thúc giục Chung Cẩn nhanh , đừng ở đây trò .
Truyện được edit bởi Bánh Gạo Mê Zhihu , chỉ đăng trên Monkeyd và TYT còn lại đều là lấy bản dịch không xin phép
Chung Cẩn xác nhận một nữa, Thu Sanh đưa con xong sẽ về nhà và hôm nay kế hoạch ngoài, mới yên tâm rời .
Thu Sanh trở xe, nhận tin nhắn của Chung Cẩn: 【 Hôm nay em ngoài thì gọi , cùng em. 】
【 Chung đầu to, quên chúng ly hôn ? Sao tự dưng tình cảm thế? 】
Chung Cẩn: 【 Đừng nghĩ nhiều, chỉ thích việc đến nơi đến chốn, đó sẽ yên tâm mà vô tình vô nghĩa thôi. 】
Thu Sanh lười trả lời, đặt điện thoại lên giá đỡ, lái xe về nhà.
Hôm nay trường tiết học vẽ. Tiểu Đồng chiếc ghế nhỏ, chu đôi má phúng phính, cẩn thận dùng bút màu đen vẽ một hình thù kỳ lạ, đó cầm bút màu đỏ, mạnh dạn tô màu lên.
Tô kín bộ khu vực màu đen bằng màu đỏ xong, con bé mới buông bút, gấp tờ giấy vẽ , cất cặp sách.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/don-cong-an-nao-loan-vi-cuc-no-dang-yeu/chuong-136.html.]
Trong giờ hoạt động tự do, Tiểu Đồng ở bậc thềm mái hiên, sang với Miêu Thanh Nguyệt bên cạnh:
“Miêu Nguyệt Nguyệt, vài bước xem nào.”
Miêu Thanh Nguyệt lập tức chống gối dậy, từ mặt Tiểu Đồng thẳng đến hố cát, xoay , về phía Tiểu Đồng, xuống song song.
Tiểu Đồng đưa tay sờ sờ b.í.m tóc của Miêu Thanh Nguyệt: “Bạn giỏi quá.”
Miêu Thanh Nguyệt mím môi ngượng ngùng : “Mẹ tớ bảo, bây giờ tớ lắm .”
Tiểu Đồng ôm lấy khuôn mặt nhỏ của bạn, đắc ý rung đùi: “ , .”
Cậu bé Đường Vinh Tông trong lớp về phía họ, lấy mấy cây kẹo mút từ trong túi, đưa đến mặt: “Chung Vân Đồng, tớ bảo tớ mang kẹo mút cho ăn.”
Đường Vinh Tông chính là bé vén váy các bạn nữ đây.
Sau to tiếng ở bờ biển, của Đường Vinh Tông về nhà nghĩ liền thấy sợ, sợ trưởng đồn công an sẽ tìm cớ trả thù, nên hôm nay nhét mấy cây kẹo mút cặp của con trai, bảo mang cho Chung Vân Đồng.
Coi như là chủ động lành.
Có những chính là như , vài câu nặng lời là ngoan ngoãn ngay.
Tiểu Đồng vẫn ôm mặt Miêu Thanh Nguyệt, nở nụ tươi rói: “Oa, cảm ơn , nhưng tớ cần.”
“Sao ? Vị dâu tây thích mà.” Đường Vinh Tông đưa cây kẹo qua, định nhét tay Tiểu Đồng.
Tiểu Đồng hất tay , lên, lớn tiếng gọi cô giáo đang cách đó xa: “Cô La, bạn Đường Vinh Tông mang kẹo mút đến trường ạ.”
Cô La thấy tiếng, dậy về phía , thấy cây kẹo mút trong tay bé, liền trực tiếp tịch thu, phê bình Đường Vinh Tông vài câu.
Còn Chung Vân Đồng, vì kiềm chế sự cám dỗ của kẹo mút và chủ động báo cáo với cô giáo, nên cô La thưởng cho một ngôi nhỏ.