“Không gọi, gọi .”
“Sợ gì, cứ gọi như đây thôi.”
Truyện được edit bởi Bánh Gạo Mê Zhihu , chỉ đăng trên Monkeyd và TYT còn lại đều là lấy bản dịch không xin phép
“Trước đây là uống rượu .”
“Trong xe bia đấy, lấy cho em nhé?”
Trong lúc hai đang giằng co, Tiểu Đồng đang chạy tới lui phía bỗng dừng . Con bé mặt về phía gian đen kịt ngoài lan can, gân cổ lên hét lớn:
“ là Chung Vân Đồng, nhà trẻ, tạm biệt!”
Tiểu Đồng mặc kệ bố phía đang sững sờ, che miệng hét thêm vài tiếng:
“ là Chung Vân Đồng, nhà trẻ, tạm biệt!”
Tiếng hét càng lúc càng lớn, cuối cùng khiến chính con bé buồn nôn, cúi ọe ọe mấy cái.
Chung Cẩn và Thu Sanh từ sững sờ chuyển sang cúi đầu khẽ. Thu Sanh hỏi bé: “Tiểu Đồng, bây giờ con thấy hơn chút nào ?”
Bé che đầu : “Đầu con choáng.”
Thu Sanh kinh nghiệm: “ , hét to xong đầu sẽ choáng.” Cô giúp bé xoa đầu, an ủi.
Tiểu Đồng che đầu hỏi: “Nếu choáng đầu, ngày mai nghỉ học ạ?”
Thu Sanh: “Vậy thì đến mức đó, lát nữa sẽ thôi.”
Tiểu Đồng thở dài một , xổm lan can, dùng tay nhổ một cây cỏ nhỏ mọc từ kẽ đá. Nhổ tận gốc ném ngoài qua khe hở lan can:
“Con tự do, cây cỏ còn tự do hơn con.”
Chung Cẩn hai chân dài bắt chéo, lưng dựa cột đình, khẽ nhếch mép: “Cây cỏ nhất định sẽ cảm ơn cả nhà con.”
Thu Sanh: “Cả nhà con bé chẳng là chúng ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/don-cong-an-nao-loan-vi-cuc-no-dang-yeu/chuong-134.html.]
Chung Cẩn: “...”
Thật , Thu Sanh cũng hét to vài tiếng, nhưng lẽ do tuổi tác, qua cái thời nổi loạn, những chuyện như thật sự ngại.
Cuối cùng, cô vẫn hét lên . Chung Cẩn cũng gì thêm, bế con bé đang xổm nhổ cỏ lên, đặt ghế trẻ em lái xe về.
Xe sắp xuống đến chân núi, Thu Sanh tựa lưng ghế phụ, đầu Chung Cẩn: “Chung Cẩn, em ăn chút gì đó nóng hổi.”
Con bé đang nhắm mắt gà gật lập tức thẳng dậy, đôi mắt to tròn long lanh: “Đi ăn lẩu ạ!”
Chung Cẩn lái xe tìm một tiệm lẩu nổi tiếng. Cả ba ăn xong gà rán, tiếp tục ăn một bữa lẩu nóng hổi.
Ăn no quá, dám ngủ ngay, Chung Cẩn và Thu Sanh liền dắt con bé sân vận động bộ tiêu cơm.
Gió đêm lạnh, bóng cây xung quanh sân vận động xào xạc, như đưa họ trở về thời trung học.
Sau học kỳ cuối năm lớp 12, tình cảm của hai trẻ tuổi nảy nở thể ngăn cản, nhưng đó là năm quan trọng nhất, thầy cô và phụ đều theo dõi sát .
Để tiết kiệm thời gian, năm lớp 12 đó cả hai đều ở nội trú tại trường.
Đôi khi tan tiết tự học buổi tối, Thu Sanh về ký túc xá, liền cùng Chung Cẩn dạo vài vòng sân vận động vắng lặng. Ban ngày việc học quá nặng, họ phần lớn mệt đến chuyện, nhưng tiếc về ngủ.
Có một , họ bắt gặp một đôi tình nhân đang hôn bụi cây. Tai Chung Cẩn đỏ bừng, thúc giục Thu Sanh đừng , nhanh lên.
Thu Sanh níu lấy tay áo đồng phục của , hỏi: “Anh thử ?”
Chung Cẩn mới do dự một chút.
Liền thấy cách đó xa tiếng thầy giáo vọng : “Ai ở bên ?”
Trong tình thế cấp bách, Thu Sanh đá Chung Cẩn một cái bụi cây. Anh ngã bồn hoa, đôi tình nhân giật kêu lên bỏ chạy.
Cuối cùng, đôi tình nhân thầy giáo bắt .
Thầy giáo hỏi Thu Sanh: “Tối muộn thế còn ở đây gì?”