Bà gì thì , đều im lặng. Cũng vài rõ chuyện sẽ hùa theo vài câu, khiến bà càng càng hăng.
Phía nhóm phụ là một trạm xe buýt. Dì Lương đang ghế mái che, bên chân là hơn nửa thùng hải sản mới mua từ bến tàu.
Dì Lương cố ý lén, dì chỉ sợ ở ven đường, Chung Cẩn và thấy dì đợi sẽ chơi thoải mái. Vừa bên ghế nghỉ chân, dì liền đợi.
Phía , phụ nữ đội mũ rơm vẫn đang thao thao bất tuyệt. Cách dì một tấm tôn mỏng, lông mày dì Lương càng lúc càng nhíu chặt.
Khi phụ nữ đội mũ rơm câu: “ thì thấy cái nhà chẳng , đúng là dân thành phố, chỉ giỏi màu.”
Dì Lương cuối cùng cũng dậy, vòng qua trạm xe buýt, đến mặt phụ nữ.
Dì cau mày, chống hông, bình tĩnh hỏi: “Cô tin xé nát cái miệng của cô ?”
Bị mắng bất ngờ, phụ nữ đội mũ rơm ngẩn một lúc.
Ngay đó cũng gân cổ lên cãi: “Bà là ai hả? Sao đến chửi ?”
“ là ai ? là Lôi Phong đây . Nấp lưng khác thì ho gì? Có giỏi thì thẳng mặt , ở ngay kìa? Đi vài bước là tới, dám qua đó mà ?”
“ gì? Bà đừng ngậm m.á.u phun .”
Trước sức chiến đấu hừng hực của dì Lương, phụ nữ đội mũ rơm rõ ràng yếu thế hơn hẳn.
Dì Lương xoa xoa eo: “Cô gì sót chữ nào . Trưởng đồn công an mà cô cũng dám đặt điều, gan cô cũng to thật đấy.”
Người phụ nữ đội mũ rơm dám tiếp, im lặng một hồi, lẩm bẩm:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/don-cong-an-nao-loan-vi-cuc-no-dang-yeu/chuong-130.html.]
“ đặt điều gì? Mọi đều thấy đấy, dân thành phố thì gì hơn ? Cả ngày đeo khẩu trang, cứ như ai cô là ngôi , diễn thì dở tệ. Người mạng đấy thôi, khán giả xem cô diễn mà đau cả mắt.”
Thu Sanh và những khác thấy tiếng cãi vã, đang xách xô nước về phía , câu đó.
Chung Cẩn ôm Tiểu Đồng trong lòng, nhanh chân bước tới, chắn mặt Thu Sanh.
Những xung quanh thấy Chung Cẩn và đến, đều im lặng lùi xa phụ nữ đội mũ rơm một chút, nhưng vẫn gần đó hóng chuyện.
Dì Lương mặc kệ họ, tiếp tục chống hông lên tiếng:
“Cô diễn thế ai mời cô đóng phim? Đeo khẩu trang thì ? Chúng xinh thì chúng thích đeo, thấy cái mặt như cô mới nên đeo khẩu trang , đỡ ảnh hưởng mỹ quan đô thị. Đừng cả ngày ở ngoài mà sủa bậy, coi chừng đội quản lý đô thị bắt cô đấy. Đồ nhà quê, thấy cô chỉ là ghen tị thôi, dân thành phố, còn xinh . Đồ xí, đúng là ghen ăn tức ở.”
Thu Sanh vòng qua Chung Cẩn, giữ chặt cánh tay dì Lương:
“Dì ơi, đừng cãi với , về thôi, con cần giải thích hành động của với bất kỳ ai cả.”
Truyện được edit bởi Bánh Gạo Mê Zhihu , chỉ đăng trên Monkeyd và TYT còn lại đều là lấy bản dịch không xin phép
Dì Lương lườm phụ nữ đội mũ rơm một cái, ôn tồn với Thu Sanh:
“Hai con lên xe , dì lấy thùng hải sản, cái miệng thối nào đó ô nhiễm nữa, xui xẻo thật.”
Thu Sanh gật đầu, buông tay dì Lương , thẳng về phía xe, thèm những khác.
Gió biển thổi tung tà áo, khiến dáng vốn mảnh mai của cô càng thêm vẻ cô độc.
Chung Cẩn ôm con theo , lạnh lùng liếc mấy đang bên , ánh mắt dừng mặt phụ nữ đội mũ rơm một lúc, mang theo ý cảnh cáo rõ ràng.
Người phụ nữ đội mũ rơm chột dám thẳng.