Cô còn kịp mở miệng thì Chung Cẩn : “Buổi tối em cho con bé ngủ sớm một chút nhé. Ở sở chút việc, một chuyến.”
Vụ án tự sát bằng cách nhảy xuống biển để trốn nợ hồi ban ngày, Chung Cẩn khi xem xét tài liệu phát hiện một điểm đáng ngờ. thời gian quá ngắn nên rõ , buổi tối về sở để tiếp tục tăng ca.
Tiểu Đồng và Thu Sanh, hai sofa xem phim hoạt hình.
Thu Sanh đắp mặt nạ, Tiểu Đồng cũng đòi đắp. Thu Sanh liền lấy một chiếc mặt nạ giấy nén, dùng nước tinh khiết ướt đắp lên mặt con bé.
Cô bé đắp mặt nạ, lười biếng dựa gối ôm, đôi chân mũm mĩm duỗi sofa, nhàn nhã đung đưa.
Lúc , Chung Cẩn gửi tin nhắn hỏi con bé ngủ .
Thu Sanh liền chụp một bức ảnh con bé đang thư thái gửi qua.
Chung Cẩn: [Gọi con bé ngủ .]
“Ba con thể thấy con nhàn nhã quá.” Thu Sanh với con bé xong, gửi tin nhắn cho Chung Cẩn: [Em đặt đồng hồ báo thức nửa tiếng cho con bé , đến giờ thì gọi nó ngủ. Anh mấy giờ về?]
[Chắc sẽ khuya, hai con ngủ , cần để ý đến .]
“Bảo bối, chúc ba ngủ ngon con.” Thu Sanh đưa điện thoại đến miệng Tiểu Đồng, ấn nút ghi âm. Cô bé lười biếng hé mắt:
“Ba ba ngủ ngon, cần vất vả quá ạ.”
Một lát , Chung Cẩn gửi một tin nhắn thoại: “Ngủ ngon, khi ngủ uống sữa chua.”
Vào lúc tin nhắn thoại gửi đến, Tiểu Đồng xuống khỏi sofa. Chiếc mặt nạ mặt con bé kéo xuống, vứt sang một bên. Chân trần thảm, tay nhỏ của bé chạm hộp sữa chua bàn .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/don-cong-an-nao-loan-vi-cuc-no-dang-yeu/chuong-103.html.]
Con bé chột liếc Thu Sanh, tay nhỏ sột soạt mở hộp sữa chua.
Thu Sanh: “Ơ, ba uống sữa chua ?”
Cô bé xoay ôm lấy eo Thu Sanh, vùi đầu bụng cô: “Mẹ ơi, con và là nhất thiên hạ.”
“Nhất vũ trụ cũng uống. Hôm nay con uống hai hộp sữa chua , hơn nữa ba cũng khi ngủ uống, sẽ khó tiêu, còn thể tè dầm nữa, nên tuyệt đối .”
Cô bé tặc lưỡi, ghé bàn , đưa mũi đến hộp sữa chua, cách chiếc hộp hít hít mùi vị, thè lưỡi l.i.ế.m liếm cái nắp đóng kín.
Truyện được edit bởi Bánh Gạo Mê Zhihu , chỉ đăng trên Monkeyd và TYT còn lại đều là lấy bản dịch không xin phép
Bé còn thỉnh thoảng đầu quan sát biểu cảm của Thu Sanh. Thấy Thu Sanh thật sự phản ứng, bé liền ngoan ngoãn bò lên sofa, vùi mặt bụng Thu Sanh, đầu gối co lên, chân đá nhẹ ngủ .
Thu Sanh đây quen lười biếng, việc gì thường ngủ đến trưa mới dậy. Bây giờ phối hợp với giờ học của con bé để dậy sớm, cô cũng khổ sở.
Đồng hồ báo thức kêu, cô sẽ thò tay khỏi chăn, nhắm mắt tắt đồng hồ, thêm một lát. Mãi đến khi Chung Cẩn gọi, cô mới uể oải rời giường.
Kết quả hôm nay Chung Cẩn đến, đứa trẻ ngủ bên cạnh liền dùng sức đẩy cánh tay cô: “Con vệ sinh.”
Thu Sanh kéo chiếc bịt mắt xuống, khó khăn mở mắt, mơ hồ : “Ba con về ?”
Đưa con bé phòng vệ sinh, để bé bồn cầu đặt thêm bệ trẻ em để tự vệ sinh, Thu Sanh đẩy cửa phòng ngủ phụ . Trong phòng ai, Chung Cẩn tối qua thật sự về.
Mặc quần áo đồng phục chỉnh tề cho con bé xong, Thu Sanh dẫn bé đến cửa hàng ăn sáng lầu mua bánh bao. Trước khi , cô còn nhờ chủ quán gói thêm một phần để tiện đường mang đến cho Chung Cẩn.
Đến khi lái xe đường đến đồn công an, Thu Sanh vẫn vẻ mặt khó chịu, lẩm bẩm: “Sao đồn công an cũng tăng ca suốt đêm ?”
Cô còn tưởng chỉ bên đội hình sự mới thức đêm về, ngờ đồn công an cũng cùng một "đức hạnh".