Đoàn trưởng Lục ! Hôn nhân mỹ mãn ! - 527
Cập nhật lúc: 2025-08-31 03:29:49
Lượt xem: 238
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tạ Hồng Tín cứ đinh ninh rằng khi gặp, Lục Niệm Phi sẽ chẳng thèm mặt , thậm chí còn mỉa mai tội cướp vợ .
Chẳng ngờ, Lục Niệm Phi thẳng thắn, dứt khoát đề xuất ly hôn, chẳng một lời nào khó hai họ. Điều ngược khiến Lục Niệm Phi bằng con mắt khác, trong lòng khỏi nảy sinh vài phần kính trọng.
Hoàng Đan Bình thì luôn cúi gằm mặt, dám đối diện với Lục Niệm Phi. Chưa ly hôn lấy chồng khác, còn con với , cô cảm thấy vô cùng áy náy, đối mặt với thế nào. Chỉ đến khi Lục Niệm Phi chuyện ly hôn, cô mới dám ngước mắt lên, lòng thấp thỏm bất an, đưa một yêu cầu:
“... thể gặp An An một lát ?”
Dù ly hôn với Lục Niệm Phi, nhưng đứa bé cũng là giọt m.á.u của cô . Nghĩ những năm sống trong nhung lụa, còn An An ở quê chịu khổ, lòng cô quặn thắt vì ân hận, áy náy.
Lục Niệm Phi đáp lời dứt khoát.
“Đứa bé là do cô sinh , cô là của nó. Chỉ cần cô gặp, lúc nào cũng thể.”
Gương mặt Hoàng Đan Bình ánh lên vẻ cảm kích, bao nhiêu cảm xúc dồn nén bấy lâu bỗng chốc vỡ òa, nước mắt cứ thế tuôn ngừng.
“Cảm ơn đồng chí!”
Tạ Hồng Tín vội vàng móc chiếc khăn tay trong túi, dịu dàng lau nước mắt cho cô . Lục Niệm Phi lặng lẽ dõi theo cử chỉ , thầm nghĩ, Hoàng Đan Bình một cuộc sống mới tệ, lòng cũng nhẹ nhõm hơn nhiều. Suốt những năm qua, vẫn luôn canh cánh trong lòng, cảm thấy tròn trách nhiệm của một chồng, để Hoàng Đan Bình bặt vô âm tín, còn để con trai nhỏ tuổi thiếu thốn tình . May mà cô bình an vô sự, tìm một chồng , cuộc sống viên mãn. Giờ đây, thể trút gánh nặng, an tâm dốc lòng chăm sóc An An.
Chờ đến khi Hoàng Đan Bình bình tĩnh , Tạ Hồng Tín về phía Lục Niệm Phi, vẻ mặt đầy hổ thẹn.
“ cứ nghĩ là nóng nảy, thiếu trách nhiệm với gia đình. Giờ mới hiểu, là suy nghĩ quá thiển cận.”
Lục Thời Thâm thầm nghĩ, đúng là học, chuyện hoa mỹ ghê. Hắn nhẹ một tiếng, thẳng thắn đáp .
“ tuy nóng nảy, nhưng đồng chí đoán cũng sai . quả thực tròn trách nhiệm của một chồng. Năm đó là do thiếu trách nhiệm, chăm lo cho gia đình, nếu thì Đan Bình chẳng bỏ nhà mà .”
Hắn liếc Hoàng Đan Bình, tiếp: “ nghĩ, khi gặp đồng chí, Đan Bình hẳn cũng sống dễ dàng gì. Suy cho cùng, vẫn là của nhiều hơn.”
Mọi chuyện giải bày, cũng dài dòng.
“Sáng mai tám giờ, chúng gặp ở cửa Cục Dân Chính. Sau khi xong xuôi thủ tục, nếu hai thăm An An thì cùng về khu gia đình quân nhân.”
Hoàng Đan Bình sợ ánh mắt tò mò của , hỏi khẽ: “Có thể đưa An An ngoài ?”
“Cũng .” Lục Thời Thâm đáp dứt khoát. “Nếu còn chuyện gì, xin phép .”
Dứt lời, dậy rời .
Hoàng Đan Bình theo phản xạ lên, tiễn Lục Niệm Phi, nhưng bước quá nhanh. Tạ Hồng Tín dịu dàng ôm vai cô , an ủi:
“Chúng dạo phố, mua chút đồ ăn và quần áo An An thích nhé.”
“Được.” Hoàng Đan Bình gật đầu.
...
Sáng sớm hôm , đôi vợ chồng thức dậy từ sớm để đến Cục Dân Chính. Nghĩ đến việc sắp gặp con trai, Hoàng Đan Bình thấy hồi hộp đến căng thẳng.
Lục Niệm Phi như thể canh đúng giờ mà tới. Vừa gặp mặt, dài dòng mà thẳng vấn đề.
“Vào thủ tục thôi!”
Hoàng Đan Bình hỏi con trai tới, nhưng sợ câu trả lời rằng con gặp , nên đành nén lòng thủ tục ly hôn . Tạ Hồng Tín cảm thấy nên , đành cầm túi quà đợi ở ven đường.
Những năm , việc ly hôn còn khá hiếm. Vừa bước , họ cần xếp hàng, quá trình diễn suôn sẻ, chỉ mất mười phút.
Hai bước , Hoàng Đan Bình liền kìm mà hỏi: “An An… thằng bé gặp ?”
Lục Niệm Phi lắc đầu. “Không . nghĩ gặp mặt mà để thằng bé chúng ly hôn thì lắm, nên tạm thời gửi thằng bé ở nhà bạn bè.”
Hoàng Đan Bình nhẹ nhõm thở phào. “Vậy thì , cứ sợ thằng bé gặp .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/doan-truong-luc-hon-nhan-my-man/527.html.]
Lục Thời Thâm : “Đi thôi! sẽ dẫn hai gặp thằng bé.”
An An đang gửi ở trạm phế liệu. Khương Duyệt Duyệt đến trường, Khương Dương cũng ngoài việc, nên bé chỉ còn một trong phòng của Khương Duyệt Duyệt để xem ti vi. Lục Niệm Phi với An An rằng hôm nay xin cho thằng bé nghỉ học để gặp , chỉ đưa đến thành phố gặp một . Thế nên, khi thấy Hoàng Đan Bình và Tạ Hồng Tín, An An hề hai là ai.
Hoàng Đan Bình bé khuôn mặt giống hệt Lục Niệm Phi, nước mắt chực trào . Cô cúi xuống định ôm lấy con, hành động bất ngờ đến mức khiến An An giật , vội vàng trốn lưng ba.
Lục Thời Thâm giữ lấy vai con trai, hỏi: “Trốn cái gì?”
An An lí nhí: “Ba ơi, cô là ai ạ?”
Hoàng Đan Bình , lúc mới Lục Niệm Phi còn phận của cô cho An An . Cô suy nghĩ một lát, nhanh hơn Lục Niệm Phi, đáp lời:
“An An, cháu thể gọi cô là cô Hoàng. Cô… dì là em gái của cháu.”
Rồi cô chỉ Tạ Hồng Tín giới thiệu: “Đây là chú Tạ.”
Tạ Hồng Tín ngạc nhiên lời của Hoàng Đan Bình, nhưng biểu hiện ngoài, chỉ chủ động cất tiếng: “An An.”
An An đối phương là em gái của , lúc mới bớt sợ hãi, nhỏ giọng gọi một tiếng: “Dì Hoàng.”
Hoàng Đan Bình nén , nở một nụ : “Ngoan lắm, An An.”
Lục Niệm Phi gì, cũng lấy ngạc nhiên. Hắn tôn trọng lựa chọn của Hoàng Đan Bình. Đó cũng là lý do cho An An về phận của cô . Quyền quyết định nhận , ở Hoàng Đan Bình.
Tạ Hồng Tín mở túi quần áo, : “Nào, thử xem quần áo chúng mua .”
An An theo bản năng về phía Lục Niệm Phi, thấy gật đầu đồng ý, bé mới phối hợp thử đồ.
Mấy ở trạm phế liệu hơn nửa tiếng. Hoàng Đan Bình cố gắng tìm đủ đề tài để trò chuyện, nhưng An An vô cùng gượng gạo, cứ như chỉ ngay lập tức rời .
Hoàng Đan Bình đưa con trai đến công viên trò chơi, nhưng An An chịu.
“Ba ơi, con về trường học. Buổi chiều trường tiết âm nhạc.”
Thấy An An ở bên thoải mái, Hoàng Đan Bình cũng khó con trai. Cô Lục Niệm Phi :
“Vậy đưa thằng bé về trường !”
Dứt lời, cô An An với ánh mắt đầy lưu luyến, : “An An, ngày mai dì về Kinh Thị . Lần dịp, dì sẽ đưa em gái đến thăm cháu. Lúc đó, chúng cùng công viên trò chơi chơi, ?”
An An chớp chớp mắt: “Có thể dẫn thêm em Duyệt Duyệt ạ?”
Hoàng Đan Bình Duyệt Duyệt là ai, đoán chừng là bạn của An An, liền dịu dàng mỉm đồng ý.
“Tất nhiên , nếu cháu còn những bạn khác, cũng thể rủ cùng.”
An An , gương mặt lập tức rạng rỡ.
Hoàng Đan Bình đưa An An về đến đường chính của đơn vị quân đội, lưu luyến vẫy tay từ biệt.
lúc , An An bỗng reo lên đầy hào hứng: “Chị Vũ Đình!”
Theo tiếng gọi của bé, Trương Vũ Đình cũng đạp xe đạp đến mặt mấy . Cô xuống xe, chào An An:
“An An!”
Sau đó, cô sang Lục Niệm Phi: “Anh Lục, ở đây?”
Ánh mắt Lục Niệm Phi thoáng đổi, mỉm hóm hỉnh: “Định về đơn vị. Cô cũng chuẩn về khu gia đình đúng ? Vừa , chúng chung một xe đạp về.”
Trương Vũ Đình ngơ ngác “a” lên một tiếng. Cô ảo giác , nhưng cứ cảm thấy Lục Niệm Phi hôm nay khác hẳn ngày thường, nhưng thể rõ khác ở điểm nào.
“‘A’ cái gì?” Hắn bước đến gần cô, hóm hỉnh: “Lại bắt cô đạp, là chở cô với An An về!”