Đoàn trưởng Lục ! Hôn nhân mỹ mãn ! - 355
Cập nhật lúc: 2025-08-28 00:42:22
Lượt xem: 233
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Vương Phượng Kiều cũng chỉ buột miệng vài câu chẳng để tâm nữa, cô chuyển sang chuyện khác: “Niệm Niệm , em tìm câu đối Tết ?”
Dương Niệm Niệm lắc đầu, khúc khích: “Chưa ạ, em định tự , nhờ ai cả.”
Kiếp , các câu đối Tết trong nhà đều do cô . Mặc dù ngoài chợ bán nhiều, nhưng bố cô vẫn thích chữ của cô, cảm thấy tự hào. Thân thích cũng thường xuyên nhờ cô hộ.
Vương Phượng Kiều mừng rỡ: “Thế thì quá! Em tiện thể giúp nhà chị một bộ nhé? Em học thức cao, còn chị với lão Chu chẳng sách mấy năm, bụng rỗng chữ, hồn .”
Mấy năm , nhà cô đều nhờ chính ủy Trương . năm nay, cô chút xích mích với Đinh Lan Anh, nên chẳng phiền nữa.
Dương Niệm Niệm từ chối, khiêm tốn đáp: “Đây là đầu tiên em đấy, chị đừng chê chữ em là .”
“Làm gì chuyện đó? Chúng dán câu đối chỉ cốt lấy cái vui, để thi thố thư pháp với ai.” Tính tình Vương Phượng Kiều vốn nóng nảy, giờ thì sốt ruột về lấy đồ: “Em cứ rửa mặt ăn uống nhé, chị về lấy giấy đỏ cắt.”
Thấy Vương Phượng Kiều , Lục Nhược Linh : “Chị dâu, chị mau rửa mặt , em sẽ múc cháo cho chị. Trong nồi vẫn còn trứng gà đấy.”
An An và Duyệt Duyệt ăn cơm xong và chạy ngoài chơi.
Dương Niệm Niệm đói lắm, chỉ ăn một quả trứng gà và một bát cháo nhỏ. Vừa buông bát đũa, Vương Phượng Kiều .
“Giấy đỏ nhà chị nhiều, chị mang hết sang đây, tiện thể em giúp Lục phó đoàn trưởng luôn nhé! Chị thấy đàn ông con trai, chẳng bận tâm đến mấy chuyện .”
Nhắc đến chuyện nhà Lục Niệm Phi, cô khỏi thở dài.
“Em xem, sắp Tết mà chỉ mua cho An An một bộ quần áo mới, còn chẳng chuẩn gì cả. Cái nhà mà phụ nữ thì , ăn Tết cũng chẳng khí gì. Nhà vui vẻ nhộn nhịp, còn nhà thì lạnh lẽo, vắng lặng, thấy quạnh hiu chứ?”
Dương Niệm Niệm cảm thấy Vương Phượng Kiều hiểu hết Lục Niệm Phi. Cô mỉm an ủi:
“Hừm, chị cứ yên tâm ! Nhà thể lạnh lẽo, nhưng tuyệt đối sẽ cô đơn một chút nào. Kiểu gì thì hai bố con họ cũng kéo sang nhà em ăn chực.”
Dựa cái bản mặt dày của Lục Niệm Phi, chắc chắn chuyện .
Nghe Dương Niệm Niệm thế, Vương Phượng Kiều cũng thấy lo lắng thừa, bật ha hả: “Vậy nhà em gói nhiều sủi cảo nhé. Lục phó đoàn trưởng ăn uống hề kém Lục đoàn trưởng . Tết năm , một ăn gần hết một chậu sủi cảo .”
Dương Niệm Niệm trố mắt: “Nhiều thế cơ ? Thế ăn no ?”
Vương Phượng Kiều cũng chắc lắm, chỉ rằng Lục Niệm Phi năm ăn nhiều sủi cảo.
Lục Nhược Linh dọn dẹp bàn ghế, Vương Phượng Kiều trải giấy đỏ thì mới nhớ lấy mực.
“Cái trí nhớ của chị ! Quên mất đồ quan trọng. Các đợi một lát, về lấy mực và bút lông.”
Nhà nhiều con học nên thứ thiếu.
Khi Vương Phượng Kiều , Dương Niệm Niệm và Lục Nhược Linh đang dùng kéo cắt giấy đỏ. Thấy Dương Niệm Niệm cắt giấy vuông vức, Vương Phượng Kiều vội ngăn : “ , sai ! Em cắt giấy ngắn quá, gì câu đối nào vuông vức thế ?”
Dương Niệm Niệm giải thích: “Đây là giấy để dán chữ ‘Phúc’ ở cửa .”
Vương Phượng Kiều ngớ , mãi mới nhớ ngày xưa ở nhà đẻ cũng dán thứ . Sau đến khu gia đình quân nhân, câu đối Tết nhờ chính ủy Trương . Vì trong khu đông , cũng ngại phiền chính ủy Trương nên chỉ cần mỗi nhà một bộ dán ở cửa chính là , ai mà yêu cầu nhiều như thế chứ? Dần dần, cô cũng quên mất chuyện dán chữ "Phúc" ở cửa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/doan-truong-luc-hon-nhan-my-man/355.html.]
Vương Phượng Kiều vỗ đùi: “Ôi chao, chị còn cắt giấy để chữ ‘Phúc’ nữa.”
Dương Niệm Niệm lắc đầu: “Không , em cắt nhiều .”
“Thế thì quá.” Vương Phượng Kiều nhận lấy kéo từ tay Dương Niệm Niệm: “Chị với Nhược Linh sẽ cắt giấy, còn em câu đối !”
“Vâng.”
Dương Niệm Niệm xắn tay áo lên, mở lọ mực bắt đầu .
Kiếp câu đối Tết nhiều năm, những câu đối vẫn còn in trong đầu cô. Cô cũng lười nghĩ câu mới, cứ thế những câu của kiếp .
Chữ của Dương Niệm Niệm quá xuất sắc, nhưng so với những học thư pháp trong khu gia đình quân nhân thì là .
Vương Phượng Kiều bên cạnh ngừng khen ngợi: “Niệm Niệm, chữ của em thật đấy. Chính ủy Trương mà thấy em tuổi trẻ mà chữ như thế , trong lòng chắc chắn khó chịu cho mà xem.”
Hai vợ chồng chính ủy Trương nổi tiếng là ghen tị.
Dương Niệm Niệm nhếch mép: “Em chơi thôi, đồ cái vui vẻ.”
“Ô! Các cô đang tự câu đối Tết ở nhà đấy ?”
Vũ Hồng Lệ đến cửa nhà chính từ lúc nào. Bà cầm một bộ giấy đỏ tay, rõ ràng là định tìm chính ủy Trương câu đối.
Nụ mặt Dương Niệm Niệm tắt dần: “Em cho vui thôi.”
Vũ Hồng Lệ nịnh bợ : “Niệm Niệm khiêm tốn quá. Đây là chơi, chữ em hơn cả chính ủy Trương chứ.”
Không đợi Dương Niệm Niệm , cô chua chát tiếp: “Chữ của em thì thật đấy, nhưng mà thế hệ bọn chị vẫn quan niệm rằng, và dán câu đối là việc của đàn ông trong nhà. Phụ nữ mà thì may mắn , em cứ để Lục đoàn trưởng thì hơn.”
Dương Niệm Niệm mỉa mai: “Tổ tiên nhà chị còn bó chân nhỏ đấy thôi, chị bó chân ?”
Vương Phượng Kiều cũng bực : “Cô là nhà quân nhân mà còn tin mấy cái chuyện mê tín dị đoan .”
Vũ Hồng Lệ chỉ định buông vài câu khó , nhưng hai phản bác đến mức gì. Cô gượng hai tiếng, cầm giấy đỏ thẳng đến nhà chính ủy Trương.
Chính ủy Trương ở nhà, cô bèn vây quanh Đinh Lan Anh mà mách lẻo: “Dương Niệm Niệm đúng là thích thể hiện. Em thấy phụ nữ nào câu đối Tết. Vương Phượng Kiều cũng là đứa thích nịnh bợ. Trước đây câu đối nhà cô đều nhờ chính ủy Trương , bây giờ tìm Dương Niệm Niệm. Cái thứ chữ như kiến bò, cô sợ dán lên cửa mất hết phúc khí của gia đình .”
Đinh Lan Anh hừ lạnh một tiếng, khinh thường : “Cũng , đỡ phiền lão Trương. Ông khi cũng chẳng thời gian . Bàn đầy một đống giấy đỏ, là của các quân tẩu mang đến, đến tối mai cũng chắc xong .”
Vũ Hồng Lệ nịnh bợ: “Đó chẳng vì chính ủy Trương chữ ? Khu gia đình mà chính ủy Trương, thì cửa nhà Tết sẽ trống trơn đấy.”
Mấy lời nịnh bợ khiến Đinh Lan Anh mát lòng mát , tự hào đến mức cằm cũng ngẩng lên. “Cô cứ đặt giấy đỏ lên bàn ! Chiều nay Tuấn Hào về, nó giúp thì câu đối sẽ xong ngay trong tối nay thôi.”
Vũ Hồng Lệ vẻ mặt đầy ngưỡng mộ: “Vũ Đình cũng sắp về nhỉ? Phải là trong khu gia đình , chỉ vợ chồng chị là phúc khí nhất. Hai đứa con đều là sinh viên đại học, trường công việc định, hai cứ thế mà hưởng phúc thôi!”
Đinh Lan Anh khen nên vui, sự bực bội trong lòng cũng tan biến ít nhiều.