Đi qua những ngày thương nhớ - chap 8 :Những khoảng lặng của trái tim

Cập nhật lúc: 2025-10-06 13:39:13
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tiết học cuối cùng kết thúc, lớp học dần trở nên thưa . vẫn bên khung cửa sổ, ánh mắt lặng lẽ dõi sân trường dần im ắng. Nắng rải xuống từng vệt dài, khiến những chiếc lá phượng ánh lên những sắc vàng của buổi chiều tà, mang theo nỗi buồn của thời gian trôi và sự tàn phai của tuổi đời. Tiếng ve cũng thưa thớt dần, chỉ còn lặng khiến lòng thêm chênh vênh.

khẽ chống cằm, thở dài. Trong đầu, ký ức về gia đình, về những cãi vã, những tiếng đập phá, tiếng nức nở của cứ vang lên dồn dập. “Tại sinh trong một gia đình như thế ? Tại mỗi ngày trôi qua, đều đối diện với sự lạnh lùng, vô cảm?” Câu hỏi như một mũi d.a.o xoáy sâu, khiến nghẹn ngào.

Bất ngờ, một giọng quen thuộc vang lên:

“Sao về? Ngồi đây gì?”

giật . Duy Lâm đang ngay cạnh bàn, tay cầm hai hộp sữa chua mát lạnh. Anh đặt một hộp xuống bàn , giọng điềm đạm:

“Nè ăn , trông gầy nhiều đấy.”

ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt . Ánh dịu dàng xa vời, khiến trái tim chao đảo. nhạt, cố giấu sự rung động trong lồng ngực:

“Có gầy lắm .Nhận luôn cơ ? Hay rảnh quá nên để ý cả chuyện khác ăn uống?”

Anh đáp ngay. Lặng vài giây, khẽ nghiêng đầu sân trường:

“Không rảnh. Tớ chỉ… để ý đến những bạn của thôi.”

sững . Từng chữ như rót mật tai, nhẹ như gió mà nặng như đá. Là “bạn”… Ừ, chỉ là bạn thôi, nhưng lòng run rẩy đến ?

mở hộp sữa chua, múc một thìa, miệng gượng gạo:

“Bạn bè thì nhiều, quan tâm đến tớ ?”

“Vì lúc nào cũng tỏ , nhưng đôi mắt chẳng che giấu nỗi buồn.” – Anh khẽ , giọng điềm tĩnh nhưng thấu nỗi lòng của .

bất giác siết chặt chiếc thìa nhựa trong tay. Anh thì chứ? Đấy cũng chỉ là bạn bè quan tâm bình thường thôi mà. lời chắc chắn lấp đầy mong cảm nhận sự yêu thương trong . Những ngày đến nghẹt thở, những đêm trong bóng tối, mong ai đó sẽ kéo khỏi vực thẳm – tất cả hóa vô hình.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/di-qua-nhung-ngay-thuong-nho/chap-8-nhung-khoang-lang-cua-trai-tim.html.]

khẽ , cố giấu giọt nước mắt trực trào:

“Tớ vẫn . Thật đấy. Đừng lo cho tớ.”

“Ổn ? Ổn mà gầy , thẫn thờ thế đấy hả?” – Giọng chút trách móc, nhưng ẩn chứa sự lo lắng.

im lặng. Trái tim như bóp nghẹt. với rằng , rằng mệt mỏi đến mức biến mất khỏi thế giới . nuốt hết trong. Vì ư? Vì thuộc về . Người nghĩ đến, quan tâm bằng cả trái tim, vốn dĩ .

Khoảng lặng kéo dài. rõ cả tiếng ve xa xa, tiếng gió thổi qua khung cửa. Rồi bất giác, khẽ :

“An Nhiên, học cách yêu thương bản hơn. Không ai thể điều đó.”

primrose

sang, đôi mắt trong trẻo mà kiên định của . Ánh khiến ấm áp đau đớn. khẽ thì thầm, gần như thành tiếng:

“Nếu , trái tim tớ đập nhanh thế nào mỗi những lời …”

Anh thấy. Hoặc lẽ, giả vờ thấy.

Chiều hôm đó, chúng rời lớp cùng . Sân trường loang loáng ánh nắng chiều muộn, tiếng ve vang rền nhưng lòng im lặng lạ thường. Trên con đường cổng, chậm hơn, cố tình để cách giữa và Lâm xa một chút.

thì thầm trong lòng: “An Nhiên, tỉnh . Cậu của mày. Đừng tự mơ mộng viển vông nữa.” dù tự dặn bao nhiêu , chỉ một cử chỉ nhỏ thôi –giống việc che nắng cho bằng cặp sách, cái cách khẽ nhíu mày khi thấy im lặng – cũng đủ trái tim run lên từng nhịp.

Tối hôm đó, bên bàn học, nhưng tài nào tập trung nổi. Hình ảnh Lâm đưa hộp sữa chua cho , giọng trầm ấm của , ánh dịu dàng cứ hiện lên. bật cay đắng.

“Mày ngốc thật, An Nhiên . Cậu rõ từ rằng  thích Hương Nguyên . Vậy mà mày vẫn để trái tim mày  rung động, vẫn để khát khao một điều vốn bao giờ thuộc về mày.”

Nước mắt rơi, từng giọt lệ thấm trang vở trắng. gục mặt xuống bàn, thì thầm lời thú tội với chính :

“Tớ thích , Lâm . tớ phép .”

 

Loading...