Đi qua những ngày thương nhớ - chap 7:— Lời nói giữa đêm

Cập nhật lúc: 2025-10-06 13:37:32
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mưa từ chiều ngớt, còn vương vãi những tán lá, còn rơi lộp độp cái mái tôn đỏ bạc màu. Ánh đèn vàng trong phòng nhẹ nhàng nhưng ấm; thứ khi qua lớp kính mơ hồ. úp mặt gối, tim như bóp chặt từng nhịp.

Từ buổi chiều mưa hôm đó — khi Duy Lâm vô tình xuất hiện giữa đường, đưa áo cho — niềm tin của lẽ trao cả cho .. Không tình yêu đáp ; chỉ là một sự an ủi nhỏ, đủ để run rẩy. tự nhủ rằng sẽ dựa dẫm, rằng sẽ tự bước . khi đêm buông xuống, quyết tâm trở nên mong manh.

Chiếc điện thoại bàn rung. Ánh sáng màn hình chập choạng nháy lên, hiện tên: Duy Lâm. hồi hộp lạ thường khi thấy cái tiên hiện màn hình điện thoại. chần chừ một giây — bấm nhận.

— “Alo.” Giọng khàn, cố tỏ bình thường.

Đầu dây bên tiếng thở, tiếng thở dài nặng nề.

— “An Nhiên… ngủ hả?” — giọng dịu dàng nhưng chút mệt mỏi.

bật khẽ, nụ ngờ nghệch:

— “Chưa. Cậu thì ? Có chuyện gì ?”

Có một im lặng. thấy tiếng mưa đều đều qua loa. Rồi chậm rãi:

— “Hôm nay… tớ thấy buồn.Ừm... Tớ… hỏi thăm xem .”

cảm nhận một sự quan tâm nhỏ mang cảm giác ấm áp. giữ sự tỉnh táo. còn

chỉ và trốn chạy; tập ghi những vết thương trang giấy, và học cách trò chuyện với chúng. trả lời bằng giọng nhẹ:

— “Tớ vẫn . Hơi mệt chút thôi.Cảm ơn hỏi thăm nhé.”

Một tiếng thở nhẹ từ bên . Cậu hỏi thêm, như thể cần sự xác nhận:

— “Cậu tớ đến ? Ngồi với một lát cho đỡ căng thẳng .”

Trong lòng gật đầu, lao tới dựa để hết . thâm tâm khẽ kéo lấy tay trở . đáp, giọng bình thản:

primrose

— “Không cần. Tớ hết. Cảm ơn gọi.”

Cậu im lặng, nhẹ nhàng :

— “Tớ… thật sự xin nếu đây tớ bất cẩn. Nếu tớ đang phiền khi chuyện, tớ xin .”

Đột nhiên nhận lời xin từ , ngạc nhiên một hồi lâu. nhớ rõ những buổi chuyện nho nhỏ của chúng hỏi han, kể về lớp, về , về giấc mơ mơ hồ rạng rỡ mà chẳng dám gọi tên. Cậu từng đổi thái độ vì buồn; vẫn như ngày thường, dịu dàng nhưng quá gánh vác.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/di-qua-nhung-ngay-thuong-nho/chap-7-loi-noi-giua-dem.html.]

đáp:

— “Ơ…Không . Chắc do tớ nhạy cảm.”

Gió vờn qua khung cửa, nhành cây khấp khểnh tạo một va chạm kính, tạo những âm thanh lạ lùng, bỗng nhớ đến tiếng của tối hôm — thanh âm đầy mệt mỏi. hít sâu, tự nhiên điều mà đây thường giữ trong lòng:

— “Duy Lâm, cảm ơn vì đến bên cần gì cả. Chỉ cần coi như một bạn, là .”

— “Đó là điều tớ .” — Cậu trả lời với giọng đầy hứa hẹn. — “Mình bạn, cùng qua những ngày trống trải. Được chứ?”

Cổ họng nghẹn , lặng lẽ mỉm . Được. Ý nghĩ trái tim nhẹ nhõm, nhưng xóa cảm giác trống rỗng. khẽ:

— “Được. Bạn nhé.”

Cuộc gọi dần khép . đặt điện thoại xuống, một , thở dài   ánh đèn vàng. Bên ngoài, mưa vẫn đang rơi. Bên trong, nhớ từng khoảnh khắc: áo khoác ướt, ấm của , ánh mắt — tất cả như một bức tranh nhưng vô cùng chua chát.

tự hỏi: tại dễ rung động một cử chỉ quan tâm đơn giản như ? Có lẽ bởi vì cuộc đời thiếu những ánh mắt dịu dàng, những lời quan tâm ngọt ngào mà bọn trẻ khác nhận từ gia đình. lớn lên trong một ngôi nhà thì rộn ràng những tiếng , tiếng tan — còn là những mảnh vỡ. Cho nên, bất kỳ cử chỉ tử tế nào cũng thể khiến cảm thấy sưởi ấm trái tim .

khác. gục ngã . đau, yếu, nhưng cũng thể nén nó mà bước tiếp.

dậy, tiến đến bên cửa sổ. Mưa phản chiếu ánh đèn, thành những vệt sáng mờ. mở sổ tay, chép vội vài dòng:

“Cuộc sống của bỗng chốc xáo trộn khi bước , thứ trở nên khác biệt. Khi rời , nhận rằng thể mãi phụ thuộc bóng dáng của đó. Đôi khi, buông tay chính là cách để tìm chính . Và , dù thế nào vẫn tiếp tục bước . Cảm ơn dạy cách thế giới theo một cách khác”

cầm bút lâu hơn, như để dập tắt những âm thanh hỗn loạn trong tim . Cứ thế, . Viết để quên, để nhớ, để gom từng nỗi lòng vụn vặt của . Viết để một ngày, những trang giấy sẽ kể cho rằng sống, tổn tại và để nỗi buồn định nghĩa .

Sáng hôm , nắng ban mai xuyên qua kẽ rèm cửa sổ. thức dậy với một dáng vẻ mệt mỏi, thiếu ngủ. đến lớp, mang theo cuốn sổ đầy vài trang mới. Duy Lâm đưa cho một cái hơn, ít — như khi: bạn bè. đáp một cái gật nhẹ. Trong lòng, thầm cảm ơn : vì hứa hẹn những điều lớn lao; vì cho một thứ quý giá nhất lúc một sự hiện diện đòi hỏi.

Buổi chiều, về nhà, nơi tiếng cãi vã vẫn chẳng thể dứt. Mẹ trông mệt mỏi, mặt bà hiện lên vẻ tiều tụy, lo lắng. bước , đặt chiếc cặp xuống, ôm chặt . Bà trả lời bằng một cái ôm run rẩy — ngắn, nhưng đủ để rằng giữa hai con một sợi dây mỏng manh đứt.

nghĩ về cuộc gọi đêm qua, nghĩ về lời của chính trong sổ tay: “Buông tay để tìm chính đòi hỏi tình yêu, cần lời thề; chỉ cần vững, từng ngày. Và nếu lúc vấp ngã, sẽ cúi xuống thúc giục bản lên bằng cách , bằng những trang giấy, bằng những bạn chí hướng và ước mơ giống .

Đêm về. đóng cửa phòng, lật trang sổ bàn, chìm và từng suy nghĩ. Từng ý nghĩ thành lời, dịu vết rạn trong tim. Mưa gột sạch hết bụi bặm khỏi phố, để khí trong veo — và trong lòng , một tia sáng nhỏ nhưng kiên định, bỗng bùng lên.

tự thì thầm với chính , với quyết tâm vững vàng, chắc nịch:

— “ sẽ để khác chiếm lấy tâm trí nữa. sẽ sống cho , cho chữ nghĩa, cho những điều chọn. Và nếu ai bên cạnh, thì đó chỉ là đến để hỗ trợ , sẽ tự tạo nên giá trị cho chính

Và như thế, đêm qua . ngủ cùng cuốn sổ ở bên, mơ về một ngày mà tiếng hạnh phúc trong nhà sẽ trở — hoặc nếu điều đó thể, mong sẽ giúp cho bản tự tìm kiếm niềm vui đó cho riêng bằng con chữ và niềm tin.

Loading...