Đi qua những ngày thương nhớ - chap 6 : Cơn mưa mùa hạ

Cập nhật lúc: 2025-10-06 13:33:24
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tiếng cãi vã trong nhà vang lên, xé tan bầu khí vốn nặng nề. thu ở góc giường, ôm chặt lấy gối, lắng từng lời và bố quát tháo .

“Anh suốt đêm qua? Đừng dối nữa, trò đùa của !” – , Hải Hòa, giọng lạc vì phẫn nộ.

Bố , Cao Minh, gào thét, tranh luận. Ông chỉ đáp bằng giọng lạnh tanh:

“Chuyện của , cô cần xen nhiều như thế. Ở nhà lo cho con cái .”

Câu đó, với , quá tàn nhẫn với . thoáng tiếng nấc nghẹn, ghế đổ ầm xuống nền nhà, là một lặng đáng sợ.

Trong đầu chợt ùa về hình ảnh năm lớp 8 – ngày vô tình thấy bố cùng một phụ nữ khác trong quán cà phê vắng. Bàn tay ông nắm c.h.ặ.t t.a.y bà , ánh mắt dịu dàng mà bao giờ thấy dành cho . Ngày đó, chỉ mới hiểu rằng việc đó là sai nhưng nhận thức sự ảnh hưởng của nó đối với gia đình . Và giờ, ký ức cứ liên tục xuất hiện, giằng xé.

thể chịu thêm nữa. bật dậy, mở cửa lao ngoài, mặc cho tiếng gọi giật phía :

primrose

“An Nhiên! Con ?!”

Con hẻm nhỏ bao trùm bởi ánh đèn vàng nhập nhoạng. cứ chạy, chạy mãi, bỏ lưng hết tất cả. Bầu trời nặng trĩu, mây đen kéo đến, mưa xối xả.

Nước mưa lạnh buốt tràn xuống ào ào, hòa cùng nước mắt nóng hổi của . còn phân biệt là mưa, là nước mắt nữa. Chỉ trong lòng đang trống rỗng đến mức đơ cả , bản nữa.

“An Nhiên!”

Giọng gọi vang lên phía . . Qua màn mưa, dáng quen thuộc hiện mờ mờ– Duy Lâm.

Anh chạy tới, mái tóc ướt sũng, chiếc áo sơ mi trắng dính chặt . Khi mặt , thở hổn hển, giọng pha lẫn trách móc và lo lắng:

“Cậu đang cái gì ? Trời mưa thế , chạy ngoài để ốm ?”

cúi đầu, run rẩy:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/di-qua-nhung-ngay-thuong-nho/chap-6-con-mua-mua-ha.html.]

chỉ thoát khỏi cái nhà đó. chịu nổi nữa.”

Ánh mắt thoáng chùng xuống. Anh cởi áo khoác ngoài, choàng lên vai . Tấm áo nặng trĩu vì nước mưa, nhưng ấm của chiếc áo phần nào khiến bình tĩnh phần nào.

“An Nhiên, chuyện gì thế. Cậu thể với . Đừng im lặng như thế.”

. tin lời . tự khẩy một cái, giọng nghẹn ngào:

“Cậu hiểu . Mọi thứ vụn nát hết cả . Bố phản bội . Mẹ thì như phát điên . Em trai thì chẳng còn lời. Gia đình …giờ chắc cũng thành mớ đổ nát .”

Nói đến đây, cổ họng nghẹn , nước mắt tràn xuống cùng mưa.

Duy Lâm khẽ chau mày, nhưng giọng trầm và rõ:

thể gánh hết. ít nhất, thể lắng . Cậu đơn độc.”

im lặng. rõ – với Hương Nguyên, mới dịu dàng hơn, quan tâm hơn. chỉ là một bạn trong mắt . trong khoảnh khắc mưa gõ từng hạt vai, khi mặt với đôi mắt chân thành, thấy yếu đuối đến lạ.

sợ…” – thì thầm, gần như nổi giọng – “Nếu một ngày nào đó, ngay cả cũng rời thì ? chẳng còn gì cả.”

Duy Lâm sững . Anh đáp, chậm rãi nhưng kiên quyết:

“Ngày đó đến. Hãy sống cho hiện tại , An Nhiên.”

c.ắ.n môi, gật nhẹ. Không là tình yêu, rõ. ít nhất, trong cơn mưa , một bàn tay đưa , nhắc nhở rằng vẫn còn tồn tại.

Cơn mưa vẫn xối xả ngớt, nhưng dường như còn lạnh buốt như lúc ban đầu nữa.

 

Loading...