Một buổi sáng đầu đông, bầu trời xám xịt, gió se se lạnh thổi luồn qua từng ô cửa lớp học khiến ai cũng run lên nhè nhẹ. An Nhiên bên cửa sổ, chống cằm sân. Trong lòng
cô vẫn còn đầy ắp những nỗi lo âu, nhưng sự mệt mỏi dần chuyển thành một thứ khác: một khát khao mơ hồ, rõ ràng, rằng một điều gì đó, vì cứ mãi thu trong bóng tối.
primrose
Khi loa phát thanh trường vang lên thông báo về việc thành lập các câu lạc bộ mới, An Nhiên để ý đến một thông báo:
— “Các bạn học sinh hứng thú với văn học, lách, sáng tạo nội dung… thể đăng ký tham gia buổi họp tuần tới để gặp mặt trao đổi về câu lạc bộ.”
Mắt An Nhiên sáng lên, hào hứng lạ thường. Viết lách… chẳng chính là thứ cô đang dần tìm thấy niềm an ủi đó ?
Cô do dự một hồi, nhưng vẫn quyết định đăng ký.
Buổi chiều hôm ,ở căn phòng nhỏ phía cuối dãy nhà C trở nên lấp lánh với ánh nắng nhẹ . Chỉ hơn mười học sinh quanh chiếc bàn tròn, mỗi đều mang theo một cuốn sổ, một quyển truyện, hoặc đơn giản chỉ là niềm yêu thích đối với chữ nghĩa.
Mọi đang cùng giới thiệu về bản , những mong và lý do tham gia câu lạc bộ. Một bạn nam cao gầy, đeo kính tròn, dáng của một thư sinh, lên tiếng :
— “Mình là Hoàng, vui gặp . Chúng thể biến nơi thành chỗ để cùng chia sẻ, nỗi lòng, và thậm chí sáng tác nên những câu chuyện cho riêng …”
An Nhiên lặng lẽ quan sát. Trong gian , cô thấy một điều khác biệt: ở đây những ánh lạnh lùng của cha, tiếng cãi vã dồn dập, sự mệt mỏi ngột ngạt. Ở đây mang cảm giác thoải mái, dễ chịu. Hơn hết, ở đây những giống cô, đang tìm kiếm một nơi để gửi gắm tâm hồn.
Khi đến lượt giới thiệu, An Nhiên lên, giọng run run:
— “Mình là An Nhiên. Mình thích … vì khi , thể trở thành một con khác, mạnh mẽ hơn, tự do hơn.”
Mọi ánh mắt hướng về cô, với sự phán xét, mà là đồng cảm. Một bạn nữ mỉm ấm áp:
— “Hay quá, Nhiên ạ. Mình cũng . Viết như là thở , nếu thì thấy ngột ngạt lắm.”
Câu khiến An Nhiên chợt nở một nụ tươi tắn. Lần đầu tiên bao năm, cô cảm thấy hề cô đơn
Từ hôm đó, mỗi tuần, An Nhiên đều đến câu lạc bộ. Cô những bài của cho , đôi khi là một đoạn nhật ký buồn, đôi khi là vài dòng thơ đầy khắc khoải.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/di-qua-nhung-ngay-thuong-nho/chap-5-tia-sang-trong-bong-toi.html.]
Một , khi xong đoạn ngắn:
“Có những ngày cảm thấy như chiếc lá rơi, chẳng ai buồn nhặt . Chiếc lá thể chôn vùi đống rác hoặc dẫm nát đến còn hình dạng. , chiếc lá cũng sẽ trở với đất. Biết , một ngày sẽ một chồi non mọc lên nơi chiếc lá chôn lấp, trở thành một cái cây vươn cao với bầu trời”
Cả phòng im lặng từng lời cô , vang lên tiếng vỗ tay rần rần khen ngợi. Hoàng cô, mắt sáng rực:
— “An Nhiên, thật sự một tâm hồn tuyệt . Cậu nên tiếp . Đừng giấu chữ nghĩa của .”
Những lời như một ngọn lửa nhỏ, tiếp thêm động lực cho cô tiếp tục tạo nên vầng sáng cho bản , tỏa sáng hơn và quên bản ngã trong cuộc đời tối tăm của .
Tối về, khi đối diện với tiếng cãi vã của cha , An Nhiên còn chỉ trốn chăn nữa. Cô tiếp tục mở cuốn sổ, :
“Gia đình thể trọn vẹn. sẽ từ bỏ bản . Bằng chính chữ nghĩa, bằng chính đôi cùng với hy vọng của bản , sẽ tìm thấy hạnh phúc và hào quang của riêng thôi”
Mỗi dòng chữ trở thành một viên gạch xây nên ước mơ của cô. Cô quanh quẩn trong vòng tròn đen đủi của , cô cũng chờ tưới thì mới tươi như muôn hoa. Cô đang tìm thấy giá trị của bản , khiến nó trở nên hơn mỗi ngày.
Duy Lâm thỉnh thoảng vẫn chạy sang lớp, vẫn với cô. giờ đây, khi ánh mắt hướng về Hương Nguyên, trái tim An Nhiên còn quặn đau đến mức nghẹt thở nữa. Cô học cách chấp nhận: “Có những , chỉ thể từ xa im lặng mà . Mong thể giấu nó thật kĩ, cất nó mà tập trung bản . Rồi… sẽ quên thôi. ”
Trong một tình cờ, Duy Lâm hỏi, giọng đùa:
— “Dạo bận gì thế? Mình thấy An Nhiên khác lắm, trông trưởng thành hơn đấy nhỉ.”
An Nhiên mỉm , đầu tiên nụ gượng ép:
— “Ừ, chỉ đang tập trung học hành hơn thôi.”
Duy Lâm ngạc nhiên, nhưng hỏi thêm. Còn cô, câu trả lời , thấy trong lòng nhẹ nhõm, như thể cởi bỏ một gánh nặng mang quá lâu.
Đêm hôm đó, cô trong nhật ký:
“Cảm ơn nỗi đau, vì nhờ nó mà quý trọng niềm vui nhỏ nhoi. Cảm ơn những giọt nước mắt, vì nhờ chúng mà tìm con chữ để mở cửa lòng . Và cảm ơn chính bản , vì bỏ cuộc.”
Trong bóng tối, đôi mắt An Nhiên sáng lên. Cô , con đường phía sẽ còn nhiều chông gai, nhưng ít nhất, cô tự bước — bằng chính đôi chân của .