Tiếng chuông báo hết tiết cuối cùng vang lên. Cả sân trường rộn ràng tiếng , học sinh ùa ồ ạt như đàn chim nhỏ thoát khỏi lồng. An Nhiên lững thững bước , đôi vai nặng trĩu. Hôm nay, cô vô tình bắt gặp Duy Lâm ở hành lang, tay cầm cuốn sách, ánh mắt ánh lên sự dịu dàng khi gọi tên của Hương Nguyên.
— “Nguyên , cuốn sách hôm bữa hỏi mượn, mang cho đây.”
— “Cảm ơn nhiều, Lâm. Cậu lúc nào cũng chu đáo quá.”
Hai giọng hòa , ngọt ngào, mật. Tim An Nhiên nhói lên một nhịp. Cô dám lâu, thật nhanh, giả vờ như chẳng thấy gì. từng lời , âm thanh vẫn cứ hằn sâu trong tâm trí.
“Hóa , sự quan tâm dịu dàng … từng là .”
Buổi chiều hôm đó, cô trong lớp học vắng, cuốn vở trắng mặt. Bàn tay run run cầm bút, từng dòng chữ bắt đầu xuống mặt giấy.
“Mình từng nghĩ, chỉ cần thấy nụ của thôi, trái tim cũng đủ để nhận ấm áp. khi nụ dành cho , … , nhưng nước mắt chẳng còn rơi nổi nữa. Tình cảm … liệu thể cất giấu mãi mãi ?”
Cô , mãi. Mỗi trang giấy là một nỗi đau, một lời thì thầm chẳng dám thốt . Cô ngờ, chính cuốn sổ nhỏ trở thành nơi trú ẩn cho tâm hồn .
Một , khi cô vô tình bỏ quên cuốn sổ bàn, Duy Lâm bước gần.
— “Cái gì đây? An Nhiên nhiều ghê ha.” — , đưa tay định lật thử.
An Nhiên hoảng hốt, giật ngay lấy, ôm chặt ngực, má đỏ bừng:
— “Không gì ! Toàn mấy chuyện linh tinh thôi.”
Duy Lâm nhướn mày, ánh mắt tò mò cô chằm chằm:
— “Cậu thật sự đặc biệt. Khác hẳn với khác”
primrose
Câu khiến tim An Nhiên bất chợt rung lên một chút rung động. ngay đó, lý trí thì thầm: “Đặc biệt… nhưng là duy nhất. Không mà chọn.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/di-qua-nhung-ngay-thuong-nho/chap-4truong-thanh-trong-noi-dau.html.]
Tối hôm đó, khí trong nhà nổi lên một trận cãi vã. Tiếng bố — Cao Minh — gằn từng chữ, giọng — Hải Hòa — nước mắt tuôn trào theo từng câu :
— “Anh phá nát gia đình như thế nào ?” — Hải Hòa gào lên, mắt đỏ hoe, đôi tay run rẩy.
— “Đừng quá lên nữa. , vẫn về nhà, vẫn chu
cấp, thế là đủ. Cô đừng xét nét quá mức như thế.” — Cao Minh quát, giọng lạnh lùng.
An Nhiên ngoài hành lang, nắm c.h.ặ.t t.a.y vách tường. Cô tiếng đồ vật rơi vỡ, tiếng em trai trong phòng hét lên:
— “Mọi thôi ! Ngày nào cũng thế , sống thế thì sống gì nữa!”
Cô bước , ngăn , nhưng thứ hỗn loạn đến mức ai chịu ai. Mẹ cô đó sụp xuống ghế, ôm mặt :
— “Hóa , mấy chục năm tình nghĩa chỉ là lừa dối… Hải Hòa thật ngu dại …”
Tim An Nhiên thắt . Cô phần nào thấu hiểu sự giằng xé trong thâm tâm của . Mẹ yêu cha, cũng hai chị em sống với một gia đình lạnh ngắt chỉ tiếng cãi vã, một gia đình trọn vẹn. Suy nghĩ trong nhận thức của cô trở nên rõ ràng hơn, những gì và sẽ gì trong tương lai.
Kể từ hôm đó, An Nhiên dần đổi. Cô còn mỗi khi thấy Duy Lâm và Hương Nguyên bên nữa. Nỗi đau vẫn còn đó, nhưng cô học cách gói gọn nó , biến thành động lực.
Trong nhật ký, cô :
“Nếu cuộc sống cho phép sống hạnh phúc, sẽ tự mang hạnh phúc cho bản . Mình sẽ tự tạo nên niềm tin và ánh sáng cho riêng . Một ánh sáng thuộc về , nhờ vả bất cứ ai”
Từ đó,cô bắt đầu tích cực tham gia các hoạt động ngoại khóa, thử sức với việc lách và chia sẻ suy nghĩ của với . Mỗi lời cô , mỗi nỗi buồn cô biến thành con chữ, khiến khác khi những dòng chữ cũng đồng cảm với cô. Dần dần, An Nhiên tìm thấy một chút tự do, một góc trời riêng của .
Còn trái tim dành cho Duy Lâm… cô vẫn giữ đó, nhưng giấu thật sâu, như một bí mật mãi mãi phép chạm tới.