Những ngày tiếp theo, An Nhiên vẫn trở về nhà trong sự nặng nề, lạnh lùng khó tả. Bầu khí gia đình cũng chẳng khá hơn: tiếng — Hải Hòa — nghẹn trong phòng, tiếng bố — Cao Minh — vẫn còn văng vẳng trong điện thoại chuyện với ai đó, giọng ngọt những lời mỹ miều nhưng mang cảm giác giấu giếm. Căn nhà vốn dĩ từng ấm áp giờ đây như một chiếc hộp rỗng vang vọng âm thanh vỡ nát.
An Nhiên trong phòng, ôm gối thật chặt, đôi mắt mở to lên trần nhà. Hình ảnh Duy Lâm và Hương Nguyên hiện lên liên tục trong đầu cô. Bịt tai nhưng những lời ngọt ngào quan tâm của hai vẫn văng vẳng trong đầu cô.
— “Nguyên , nhớ giữ sức khỏe đấy…”
— “Mình , Lâm lo cho quá thôi.”
Câu cứ lặp lặp , xoáy sâu trái tim An Nhiên. Nỗi đau của cô cũng giống như tình cảnh của , khiến cô thấy lạc lõng đến mức níu giữ .
Sáng hôm , khi đến trường, Duy Lâm vẫn chào cô bằng nụ quen thuộc.
— “Chào An Nhiên, hôm nay vẻ mệt, ngủ đủ hả?”
Cô cố gắng gượng một nụ , đáp bằng giọng khàn khàn:
— “Ừ, hôm qua mất ngủ một chút.”
Trong lòng, An Nhiên gào thét hỏi: “Tại ánh mắt cô dịu dàng đến , còn với chỉ là sự quan tâm bình thường. Tất cả những điều ngày với chỉ là xã giao ư?” đôi môi cô im lặng, bởi cô , nếu , lẽ tất cả sẽ tan biến.
Ngày qua ngày, An Nhiên và Duy Lâm vẫn chuyện, vẫn bên . càng ở cạnh, cô càng cảm thấy cách vô hình lớn dần. Cậu thường kể về Hương Nguyên — nào là cô giỏi giang thế nào, hát , quý mến đến mức nào.
Một , khi ở ghế đá sân trường, Duy Lâm bất chợt với ánh mắt sáng long lanh:
primrose
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/di-qua-nhung-ngay-thuong-nho/chap-3-vo-tan-trong-lang-le.html.]
— “Nhiên , thấy Hương Nguyên là một con gái trời ban ?Cậu tuyệt vời quá mất. Nhỉ?”
Khoảnh khắc , trái tim An Nhiên như ai bóp nghẹt. Cô c.ắ.n chặt môi, cố kìm nén sự gượng gạo, sượng:
— “Ừ… Nguyên dễ thương thật.”
Trong thâm tâm cô, một suy nghĩ thoáng qua, nghẹn ngào: “Cậu thật tuyệt vời, còn thì ? Mình gì trong mắt , Duy Lâm?”
Về đến nhà, An Nhiên thấy Hải Hòa đang một , mắt đỏ hoe. Bà khẽ thì thầm, tự với chính :
— “Hóa , tình yêu mấy chục năm chỉ là lừa dối…”
An Nhiên xuống cạnh, nắm lấy bàn tay run rẩy của . Lần đầu tiên, cô thốt những lời mà chính cũng chẳng ngờ:
— “Mẹ … con cũng đang đau khổ như . con sẽ cố gắng trở nên mạnh mẽ hơn. Mẹ cũng nhé.”
Hải Hòa con gái, nước mắt lăn dài, nghẹn ngào ôm lấy cô:
— “An Nhiên của … con còn nhỏ mà hiểu chuyện thế , thật sự xin …”
Trong cái ôm run rẩy , hai trái tim cho tổn thương đang cố gắng trao cho ấm cuối cùng. nỗi đau thì vẫn còn đó, âm ỉ, là những vết nứt thể lành.