Hai năm , cô lên cấp ba. Vì thành tích học tập của cô thuộc loại xuất sắc nên tuyển thẳng một trường cấp ba huyện. Một ngôi trường khang trang, rực rỡ đang chào đón cô đến với một thế giới hơn, một nơi đầy ắp tiếng cùng môi trường học tập thú vị. Có lẽ đây sẽ là nơi mà cô cảm thấy thoải mái nhất, và chăng, bước chân ngôi trường chính là một tia sáng thắp sáng cuộc sống đau khổ của cô hiện giờ.
Tiếng chuông trường vang lên, xua tan cái oi ả của một buổi trưa đầu hạ. An Nhiên cẩn thận thu dọn sách vở, ôm chặt chúng n.g.ự.c bước nhanh khỏi lớp. Cô trở về nhà thời điểm . Cô sẽ còn tâm trí để đến trường buổi chiều nếu chứng kiến khung cảnh hỗn độn ở nhà. Cô chỉ tìm một nơi nào đó thật yên tĩnh, nơi thể trốn tránh tất cả.
Thư viện trường là chốn quen thuộc của cô. Không vì cô thích sách, mà bởi nơi sự yên bình, chỉ mùi giấy cũ phảng phất và ánh sáng dịu nhẹ len những ô cửa sổ. Hôm , khi bước , cô giật dừng : chiếc bàn gần cửa sổ nơi cô , một trai đến và sách ở đó, dáng cao gầy, đôi mắt chăm chú đang dõi theo từng dòng chữ.
Ánh nắng rọi qua ô cửa, phủ lên vai một vầng sáng mơ hồ. Như điều gì đó thôi thúc, An Nhiên chọn chỗ cách vài bàn. Cô mở sách , nhưng mắt thể rời khỏi dáng vẻ trầm tĩnh . Thư viện lúc chỉ vài , cho khung cảnh càng trở tĩnh lặng với những tiếng lật sách cùng ánh của cô dành cho trai lạ lùng .
Một lúc , khẽ . Đôi mắt sáng, trong trẻo như hồ thu, bất ngờ chạm ánh vội vàng lảng tránh của An Nhiên. Cậu khẽ , cái dịu dàng khiến tim cô hẫng một nhịp.
“Chào nhé! Không nãy giờ xíu nào nhỉ? Cậu cái gì mà chăm chú !”-câu của trai khiến cô giật , bất chợt hai má bỗng ửng lên, mang dáng vẻ ngại ngùng của một thiếu nữ.
“À…Chào ... Tớ..tớ vẫn đang trang đây . Tớ đang sách mà” – An Nhiên lúng túng đáp, tay vội lật trang sách như để chứng minh thật sự đang .
primrose
Dáng vẻ lúng túng của An Nhiên khiến trai phì bởi sự đáng yêu .
“Tớ là Duy Lâm, lớp 11A1. Còn ?”
“Ừm…Tớ là An Nhiên… lớp 11D2. ”
Một gặp gỡ tình cờ nhưng khiến cho hai con gần gũi hơn. Trong những phút giải lao, đôi khi Duy Lâm sẽ chạy sang lớp cô, hỏi mượn cây bút, quyển vở, hoặc chỉ đơn giản là mỉm chào thiện. Với An Nhiên, từng khoảnh khắc nhỏ đủ để trái tim cô run rẩy, một cảm giác ấm áp len lỏi tâm trí cô ngay lúc .
Thế nhưng, niềm vui mong manh kéo dài lâu. Chỉ một thời gian , An Nhiên nhận Duy Lâm thường xuyên để ý một cô gái khác – Hương Nguyên, cô bạn cùng lớp với nụ rạng rỡ và giọng ngọt ngào. Nguyên khác với cô: hoạt bát, hướng ngoại, luôn tỏa sáng giữa đám đông và là hoa khôi của lớp.
Một buổi chiều, khi An Nhiên bước thư viện, cô bắt gặp cảnh Duy Lâm và Hương Nguyên đang cạnh học bài. Cậu kiên nhẫn giải thích cho Nguyên từng bài toán khó,trong từng lời và ánh mắt toát lên một vẻ dịu dàng đằm thắm. Nguyên bật , cúi đầu nghịch b.í.m tóc, giọng đùa cợt:
“Cậu cứ kèm tớ học thế , nghĩ chúng là một đôi mất.”
An Nhiên khựng . Cô , nhưng đôi chân cứ dính chặt xuống sàn. Một cảnh tượng tưởng chừng bình thường nhưng cô cứ cảm giác buồn tủi, quặn thắt lòng đến .
Hôm , trong lúc vô tình ngang sân trường, cô thấy giọng Duy Lâm – rõ ràng, tha thiết:
“Nguyên… tớ thật sự thích .”
Một lặng, giọng Hương Nguyên vang lên, nửa đùa nửa thật:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/di-qua-nhung-ngay-thuong-nho/chap-2-khi-tinh-yeu-dau-doi-gap-song-gio.html.]
“Cậu lắm, Lâm . tớ sẵn sàng cho chuyện đó.”
Khoảnh khắc , An Nhiên lặng . Cô c.ắ.n môi, khóe mắt rưng rưng, chợt rơi vài giọt lệ.Cô sải bước nhanh sân trường, qua cuộc tỏ tình thật nhanh. Dưới ánh nắng chiều tàn, một cô gái nhỏ bé mang theo nỗi thất vọng và trái tim vụn vỡ sân trường khiến khung cảnh càng u sầu, buồn bã.
Đến tối khi trở về nhà, An Nhiên tiếp tục thấy những tiếng cãi vã vọng từ ngôi nhà của . Hải Hòa gào lên trong nỗi tuyệt vọng:
“Anh Minh! Anh tưởng mù ? Anh với đàn bà đó bao nhiêu lâu ? Anh còn coi con gì nữa ?”
Tiếng đồ vật rơi vỡ loảng xoảng, tiếng em trai một góc um sùm. An Nhiên lờ những âm thanh thẳng phòng. Bên cạnh cửa sổ, cô mở cuốn nhật ký , những dòng suy nghĩ của :
“Mẹ đau vì tình yêu đáp .
Mình cũng đau vì trái tim thấu hiểu.
Có lẽ, hạnh phúc chỉ là một giấc mơ, đến như bóng nắng cuối chiều…”
Cuộc đời của cô thật bất hạnh. Đêm nay, sự cô đơn là một cảm giác, mà là một lạnh lẽo bủa vây lấy An Nhiên. Có những nỗi đau dù cố gắng đến cũng thể dấu , những vết thương cứ âm ỉ, rỉ m.á.u trong tâm hồn. Cô khẽ nhắm mắt, và những câu thơ cứ thế hiện lên trong đầu như một lời tự an ủi.
“Mẹ quặn thắt khi cha hững hờ
Tim con vỡ nát bởi mơ duyên đầu
Mới tình ái khó cầu
Đến tan tựa nắng chiều phai xa”
Ngoài , vầng trăng lửng lơ treo bầu trời. Trong căn phòng nhỏ, An Nhiên nhắm mắt, thầm gọi tên Duy Lâm, nhưng ngay đó tự trách :
“Không … phép thích . Mình sống một cuộc đời đầy vết nứt như cha . Mình chỉ cần việc học thôi, chỉ cần học để quên thứ, để chứng minh rằng cần ai cả. Duy Lâm… chỉ là niềm xao động
nhất thời, một giấc mơ nên . Mình mạnh mẽ lên, vượt qua tất cả”.
An Nhiên mở mắt, chằm chằm cuốn nhật ký đầy dòng chữ đau thương. Từng dòng như đang chế nhạo nỗi lòng của cô. Cô thêm một dòng, một quyết tâm lạnh lùng và cứng rắng: “An Nhiên cần một tương lai tươi sáng, cần một tình yêu mờ ảo”
Thế nhưng, trái tim cô theo lời lý trí. Để quên trai dễ. Chính thắp lên hy vọng cho cuộc đời tăm tối của cô cơ mà.