Đi qua những ngày thương nhớ - Chap 1: Ngôi nhà có bốn người
Cập nhật lúc: 2025-10-06 12:55:44
Lượt xem: 0
Ở cuối ngóc ngách của một con ngõ nhỏ một căn nhà mục nát đầy rêu phong tưởng chừng như lãng quên một thời gian dài đằng đẵng. Ánh sáng cũng chỉ đủ để thấy những hạt bụi mờ ảo qua khung cửa sổ.Không gian u ám thật giống với những sống trong ngôi nhà. Trước đây, căn nhà luôn thắp sáng bởi tiếng , tiếng gọi con học, tiếng cha hỏi han đôi điều. giờ đây, khí trở nên lạnh lẽo như chính vẻ ngoài tan hoang của ngôi nhà .
An Nhiên-một cô gái mười sáu tuổi, dáng nhỏ nhắn, cao một mét sáu, đôi mắt to tròn cho khuôn mặt càng trở nên đáng yêu, xinh xắn. Ai cũng bảo cô một vẻ ngọt ngào cùng với nụ rạng rỡ như ánh nắng đầu mùa hạ. ai rằng, phía khuôn mặt và nụ trong trẻo cô chịu đựng một nỗi đau quặn thắt tinh thần.
Cha cô-Cao Minh, từng là điểm tựa vững chắc của gia đình. Ông ít nhưng luôn chăm lo cho gia đình, dành cho vợ con cái dịu dàng, hiền hòa nhất. Cho đến năm An Nhiên học lớp 8, thứ dần xoay chuyển. Từ một cha yêu thương gia đình, ông hóa thành một tên khốn với những hành vi thể tưởng tượng .
Vào một đêm tĩnh lặng, yên ả, tiếng cãi của hai vợ chồng ở căn nhà cuối ngõ xé tan gian . An Nhiên khi đang trở về nhà khi học chợt thấy tiếng quen thuộc của và cha nhưng hôm nay lạ quá, cô vô tình thấy tiếng xé lòng của . Lần đầu tiên cô cảm thấy sững sờ vì cảm nhận khung cảnh hỗn loạn đang xảy trong gia đình của .
“ Anh…tại với em, với con?”- tiếng cô, Hải Hòa, nghẹn lòng đến xé tim.
Trong bóng tối, An Nhiên lặng lẽ nép cánh cửa. Cô cha im lặng một lúc lâu, đáp bằng giọng lạnh lùng:
“Chuyện xảy . Em đừng lớn chuyện. Anh…chỉ nhất thời thôi”
“Nhất thời ư? Anh nghĩ đến con ? Có nghĩ đến gia đình ?”- giọng Hải Hòa vỡ òa.
Đêm đó, An Nhiên giường, kéo chăn che kín đầu, nhưng tai vẫn rõ tiếng , tiếng đồ đạc rơi loảng xoảng, tiếng cửa đóng sầm. Cô gái mười ba tuổi lúc đang run rẩy, nước mắt rơi lã chã ướt đẫm một phần gối.
Từ hôm , thứ đổi . Cao Minh vẫn sống trong ngôi nhà , nhưng tình cảm và sự quan tâm cho căn nhà biến mất. Ông ít khi về nhà, bữa cơm gia đình chẳng còn những câu hỏi han chân thành, những câu trêu đùa vui vẻ nữa. Nếu về nhà, ông cũng chỉ lấy một ít đồ , chẳng còn một bữa cơm trọn vẹn, ánh mắt hững hờ như chẳng coi ai tồn tại.
Có , An Nhiên lấy hết dũng khí hỏi:
“Bố… hôm nay bố thể ăn cùng con con ạ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/di-qua-nhung-ngay-thuong-nho/chap-1-ngoi-nha-co-bon-nguoi.html.]
Ông còn chẳng bận liếc cô một cái, giọng mệt mỏi:
“Bố bận. Con ăn .”
Từng lời, từng chữ, lạnh lẽo, vô tình. Một nhát d.a.o đ.â.m thẳng tim cô khiến cô cứng , trơ chân giữa ngôi nhà nhỏ bé cha tiến thẳng đường mà chẳng buồn . An Nhiên im lặng lạ thường.
primrose
Mẹ cô – Hải Hòa – từ biến cố, dần trở thành một khác. Trước khe khẽ ngân nga khi nấu ăn, ân cần dặn dò quan tâm con đủ điều. Giờ đây, bà thường xuyên cáu gắt, dễ nổi nóng. Có hôm, bà quát cô khi đang chuẩn học:
“Làm cái gì mà chậm chạp thế! Mẹ đang mệt đấy, con đừng cho khó chịu thêm!”
An Nhiên lặng lẽ gật đầu, đôi mắt đỏ hoe. Cô còn là phụ nữ dịu dàng của ngày xưa nữa. Bà tổn thương đến mức tâm trí cũng chẳng còn vẹn nguyên.
Em trai An Khang thì càng lớn càng xa cách chị. Mỗi An Nhiên nhắc nhở, đáp bằng giọng cộc cằn:
“Chị quản gì? Chị tưởng chị là chắc?”
“Chị nhiều thế! Đừng xen chuyện của . Liệu mà lo cho cái chị , bớt quản dùm”
Phận là chị nhưng cô thể lo lắng và dạy bảo em.“Cô vô dụng quá ?” Cô cái bàn học nhỏ, trang vở trắng mặt mà tay run rẩy. Thay vì bài toán, bài văn, trang giấy của cô đầy những nét vẽ nguệch ngoạc. Cô dằn vặt trong suy nghĩ “Tại thế ?Cha ơi cha đang ở , ơi , nếu con sai cho con xin . Đừng với con mà…Con xin ”
Mỗi đêm, An Nhiên đều . Có khi đến kiệt sức, mắt sưng đỏ, ngủ khi còn đang . Nhiều , cô tự hỏi rằng phạm lầm gì khiến giận hờn, cha đòi bỏ . Cô bé đáng thương đang tự đổ cho bản bởi cô mong gia đình hạnh phúc hơn. Những buổi sáng hôm , cô vẫn gượng , khoác chiếc áo đồng phục, bước đến trường như một đứa trẻ bình thường.
Người thường : “Gia đình là nơi để trở về.” với An Nhiên, căn nhà chỉ còn là một mái hiên lạnh lẽo, nơi bốn con sống chung mà lòng thì cách xa ngàn dặm.
Và chính trong bóng tối , trái tim cô gái nhỏ bắt đầu khao khát một chút ánh sáng, một chút ấm áp – thứ mà cô tưởng chừng chẳng bao giờ thể tìm thấy nữa.