Đêm trước khi hòa ly, nàng tái sinh trở về trước khi xuất giá Liễu Trình An - Chương 22: Hành trình trong cung
Cập nhật lúc: 2025-09-05 07:54:38
Lượt xem: 16
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Đi cùng Vệ công tử đến Lương Châu xử lý chuyện sơn phỉ.” Hắn .
“Lục công tử tài học thao lược tột bậc, là hoài bão.” Ninh Phu đoán rằng nhanh chóng thăng quan tiến chức. Một gia thế, hai kẻ a dua nịnh bợ, chỉ thể dựa năng lực và thành tích.
Lục Hành Chi nàng : “Muốn bảo vệ quan tâm, chỉ thể như .”
Ninh Phu thứ là gì.
“Sau khi thăng quan tiến chức, việc bàn chuyện hôn sự cũng sẽ thuận lợi hơn.” Lục Hành Chi .
“Ta Lục gia ở kinh thành căn cơ sâu, nữ quân để mắt chắc trúng , dù trúng, cũng nhất định thể để khác chịu ủy khuất.” Lục Hành Chi Ninh Phu, vô cùng nghiêm túc .
Ninh Phu là là , nhưng tim nàng vẫn đập nhanh hơn vài phần.
Nàng ngẩng đầu lên, công tử mắt ngũ quan rõ ràng, tuy là dung mạo kinh diễm, nhưng tuấn tú thua kém bất kỳ ai, tựa như một chén đậm hương, cần từ từ thưởng thức.
“Lục công tử nhất định sẽ như ý nguyện.” Ninh Phu cụp mắt .
Lục Hành Chi thấy vành tai nàng ửng đỏ, nhịn nhếch khóe môi, : “Ta đây, trời se lạnh, tứ cô nương hãy về phòng , ngày cung nhớ vui vẻ.”
Rõ ràng là những lời hỏi han quan tâm thông thường, nhưng hiểu , Ninh Phu luôn cảm thấy lời chút mật, còn mang một cảm giác cưng chiều khi quan tâm hậu bối.
Ánh mắt Đông Châu đảo qua giữa hai một lát, giữa cô nương nhà và Lục công tử tuy chút nào vượt quá giới hạn, nhưng hợp một cách khó hiểu.
“Hãy chăm sóc cho cô nương nhà ngươi.” Lục Hành Chi bỏ lời , theo kịp đội hộ vệ quân phía .
Đông Châu thầm nghĩ, cái dáng vẻ quen thuộc khi sai bảo như , nếu để ngoài thấy, e rằng sẽ tưởng Lục công tử là rể quý của nhà .
Có điều, dáng vẻ của Lục công tử thật sự là phong thái đường hoàng, kém cạnh gì các công tử của Tuyên Vương phủ.
“Cũng lạ gì khi trong kinh thành cũng ít gia đình đang dò hỏi tin tức về Lục phủ, e là để mắt tới Lục công tử .” Đông Châu .
Ninh Phu : “Ngươi tin từ ?”
“Ta Thúy Châu, tỳ nữ bên cạnh Đại phu nhân . Nghe cô nương của Vinh phủ để mắt tới Lục công tử, Vinh phu nhân đang khắp nơi dò hỏi chuyện của Lục công tử đấy.” Đông Châu .
Ninh Phu vì Vinh Mẫn gần đây chuyện với nữa, hóa là nàng để mắt tới Lục Hành Chi.
Tâm trạng nàng chút phức tạp, tuy nàng cũng để mắt tới Lục Hành Chi, nhưng cũng hiểu rõ, chỉ cần đính hôn, dù chút thích , thì cũng thể ngăn cản khác đến với .
Huống hồ, liệu thể tùy ý lựa chọn , cũng định . Chuyện hôn sự của nàng, khi tìm Mộ Thần y, là thể định đoạt.
Nếu thực sự vì mà nỗ lực thăng quan tiến chức như … Ninh Phu nghĩ đến, thấy đau lòng, thấy ngọt ngào. cuối cùng vẫn tỉnh táo tự nhủ, thể dễ dàng nam tử rung động.
Thoáng cái đến đêm giao thừa, quả là vạn vật “đón xuân tiễn tàn đông, kết thúc một năm ngay tại đêm nay”. Quốc công phủ sớm dán câu đối mới, treo đèn lồng đỏ, tiếng rộn ràng, chỉ đợi đón tân niên.
Ninh Dục cũng về phủ một ngày đó, tuy công sự xong, lòng mang sầu muộn, nhưng lúc vẫn gạt hết phiền lo đầu, tất bật giúp đỡ .
Bữa cơm giao thừa, như năm, đặt trong Thấm Viên của Ninh lão thái thái. Ngoại trừ Ninh Nhiễm gả , Ninh Tranh về , những đáng mặt đều đến, ngay cả trắc thất của Đại phòng, Trương thị và Mục thị, hôm nay cũng cùng đến.
Trương thị quyến rũ, Mục thị trẻ trung, nhan sắc đều tệ.
Chỉ điều Trương thị miệng lưỡi ngọt ngào, thể co thể duỗi, Vệ thị cấm túc nàng nửa năm, nàng vẫn thể giả vờ như chuyện gì xảy mặt Ninh Chân Tu, nên xưa nay vẫn luôn sủng ái nhất.
“Tứ cô nương lát nữa cung, bộ xiêm y đỏ rực hôm nay thật vặn.” Vừa thấy Ninh Phu, Trương thị liền tiến lên khách sáo , và bỏ mặc con gái là Ninh Hà sang một bên.
“Ta thấy ngũ hôm nay cũng .” Chiếc váy lụa màu cánh sen, búi tóc kiểu tiểu viên kế, đẽ như nụ hoa, Ninh Hà ở tuổi ăn mặc như , đáng yêu.
Ninh Hà mỉm với Ninh Phu, vô cùng ơn nàng.
Trong lòng Trương thị coi trọng đứa con gái , điểm nào sánh bằng Ninh Nhiễm, thể trông cậy nàng , : “A Hà tài học nông cạn, chỉ là một thứ nữ, nào dám so sánh với tứ cô nương.”
Ninh lão thái thái nhíu mày : “Thứ nữ đích nữ gì chứ, đều là cháu gái của cả. Ngươi xem, A Hà tỉ mỉ trang điểm, cũng là một mỹ nhân. Bình thường cũng nên quan tâm nó nhiều hơn. Nếu cho đo kích cỡ cho nó, e rằng bộ váy mới cũng chẳng .”
Mà đến Ninh Hà, nàng lời Ninh Phu, tự chạy đến chỗ Ninh lão thái thái mấy , kể về chuyện quần áo, lão thái thái liền đau lòng sai chuẩn cho nàng.
Hôm nay thấy lão thái thái bênh vực , Ninh Hà nhịn đưa tay lau nước mắt.
Vệ thị trong lòng hừ lạnh một tiếng, Trương thị thật là ngu xuẩn, ngay cả con gái cũng bênh, nhưng nàng thấy nàng cứ ngu xuẩn mãi, chỉ mà gì.
Trương thị quở trách, lườm Ninh Hà một cái, ngoài miệng thì vẫn .
Dù cũng là đêm giao thừa, lão thái thái bận tâm đến những chuyện bực bội , chỉ kể những chuyện hỷ sự của Quốc công phủ năm nay. Một là Ninh Nhiễm thai, một là thành tích b.ắ.n cung của Ninh Phu.
Năm nay của Quốc công phủ, coi như thuận lợi viên mãn, hy vọng năm cũng như .
Vì Ninh Phu còn cung, bữa cơm giao thừa kết thúc sớm hơn năm.
Trương thị Ninh Chân Tu, nũng nịu : “Lão gia, thể cùng dạo một chút , ăn no .”
Ninh Chân Tu Vệ thị, hôm nay theo lý ở cùng chính thê.
“Lão gia, lâu gặp , chỉ một thỉnh cầu nhỏ thôi.” Trương thị hạ thấp cầu xin, dỗ lão gia, nàng thể con trai.
Ninh Chân Tu thấy , liền từ chối nữa, tối nay đến chỗ Vệ thị cũng : “Đi thôi.”
Trong lòng Vệ thị tức giận đến nửa chết, chỉ là mặt vẫn tỏ khoan dung đại lượng, giả vờ như chuyện gì xảy .
Bên Nhị phòng, Ninh phu nhân và Ninh Chân Viễn hòa thuận vui vẻ. Từ khi giảng hòa, chỉ cần Ninh Chân Viễn về phủ, hai hầu như hình ảnh rời.
Hai cùng tiễn Ninh Phu lên xe ngựa.
“Tông Quý phi và Hoàng hậu, nhớ kỹ bên trọng bên khinh.” Ninh Chân Viễn nghiêm mặt .
Ngay cả phụ cũng chuyện trong hậu cung, đủ thấy Tông Quý phi và Hoàng hậu bất hòa đến mức nào.
Ninh Phu cũng thể hiểu cho họ. Đừng trong cung, ngay cả trong những gia đình bình thường, ai mà vì con trai mà tranh giành đến đầu rơi m.á.u chảy.
Cung điện trong ký ức của nàng khác biệt. Tuy xa hoa trang trọng, lộng lẫy uy nghi, sừng sững giữa trung tâm kinh thành, nhưng cũng sâu thẳm mà áp bức đến nghẹt thở, mỗi việc đều cẩn trọng hơn nữa.
Những thể cung cùng hoàng tộc đón giao thừa, ngoài mấy vị công tử và cô nương của Tuyên Vương phủ, thì chỉ Tạ Như Nghi và Ninh Phu.
Tạ Như Nghi và Ninh Phu chút khác biệt, nàng những năm cũng mời nhiều .
Tông Tứ, Tông Đạc, Ninh Phu đều quen . Gần Kính Văn Đế hơn nữa là các hoàng tử. Ninh Phu liếc nhanh một cái, chỉ nhận Tứ hoàng tử Mạnh Triệt, là con trai của Hoàng hậu, và Tam hoàng tử Mạnh Uyên, Lục hoàng tử Mạnh Trạch. Hai vị hoàng tử đều là con của Tông Quý phi.
Ninh Phu mang Tuyết Cơ Hoàn đến, tặng cho mấy vị nương nương.
“Nghe đây là phương thuốc của Mộ Thần y, sớm hơn thử , tiếc là vẫn tìm cơ hội, ngờ hôm nay tứ cô nương mang đến cho .” Vương Hoàng hậu hiền lành .
Tông Quý phi mỉa mai liếc Hoàng hậu một cái, sang Ninh Phu, trong lòng vài phần kinh ngạc.
Tuy ít về sắc của nàng, e rằng khó ai thể sánh bằng, Tông Quý phi khẩy, dù xinh đến mấy, chẳng lẽ còn hơn lúc ? Chỉ là hôm nay thấy, mới lời đều là thật.
Nếu là con gái của Ninh Chân Viễn, thì với ba cháu trai của , cũng là trai tài gái sắc.
“Tứ cô nương thật là càng lớn càng xinh tươi tắn.” Tông Quý phi cũng khen một câu.
Ninh Phu hành lễ : “Quý phi nương nương quá lời.”
Kính Văn Đế cảm khái : “Cháu gái của trẫm thật là tỉ mỉ, đầu tiên cung, mà các cơ của trẫm, một ai bỏ sót.”
Lại thấy con vẹt trắng trong lồng bên cạnh, so với thấy gầy yếu ít, ủ rũ trong lồng, nhịn : “Một con vẹt như , ngươi nuôi thành nông nỗi ?”
Ninh Phu quỳ xuống dập đầu, khiêm tốn nhận : “Thưa biểu cữu, để nuôi con vẹt , đại bá đích tìm Tước Nô giúp , nhưng thực sự khả năng nuôi chim, vì mang vẹt cung, biểu cữu giúp nghĩ cách.”
Tuy là Mạnh Trạch bảo nàng mang vẹt cung, nhưng lúc thể nhắc đến .
“Người tinh thông việc nuôi chim, cũng chỉ lão Lục mà thôi, cứ để nuôi giúp ngươi .” Kính Văn Đế .
“Nhi thần tuân chỉ.” Mạnh Trạch dậy hành lễ .
Ninh Phu về phía Mạnh Trạch, thấy cũng nàng, tựa mà , nhưng chỉ một thoáng, nhanh thu hồi ánh mắt, như thể chuyện con vẹt liên quan gì đến , cũng là đề nghị của .
Mà Tông Tứ ở cách đó xa, càng thêm thờ ơ, rõ ràng hề chút hứng thú nào đối với chuyện của nàng.
Ninh Phu nhớ đến ngày hôm đó, dùng kiếm khẽ nâng cằm nàng, cái cảm giác lạnh lẽo .
Lúc nàng vẫn còn nhớ, khi đó nàng nghĩ, lẽ thực sự nhận nàng. nghĩ , nếu thực sự nhận nàng, nhát kiếm e rằng sớm đ.â.m xuống , còn mềm lòng như , huống hồ khi thanh kiếm đó ghì cằm , rõ ràng là thu lực .
Mà cái tư thế đó, thực nếu suy nghĩ kỹ, ít nhiều cũng vài phần ý trêu chọc. Nếu là khác, Ninh Phu chỉ sợ sớm cho rằng hành vi là đang ve vãn trêu ghẹo nàng .
Có điều Tông Tứ bình thường cũng ý định thiết với nàng, thậm chí ba bảy lượt đuổi nàng , lạnh lẽo, ít lời, giống như ý với nàng. Tuy nàng hiểu, nhưng cũng bận tâm chuyện , chỉ coi như con bình thường.
“Đa tạ biểu cữu nghĩ cách giúp .” Chuyện con vẹt giải quyết, trong lòng nàng cũng xem như bớt một việc. Nàng dịu dàng và ơn với Mạnh Trạch, “Đa tạ lục biểu ca.”
Mỹ nhân mở lời, khiến tâm trạng cũng dễ chịu hơn ít, Mạnh Trạch : “Chuyện nhỏ như , biểu cần đa tạ.”
Kính Văn Đế ban cho Ninh Phu một chỗ , cùng với Tĩnh Văn công chúa.
Công chúa tò mò hỏi: “Ngươi b.ắ.n cung giỏi như , mã thuật chắc cũng tệ chứ?”
“Chỉ tạm chút ít.” Ninh Phu khiêm tốn .
“Vậy đá cầu ngươi ?” Tĩnh Văn công chúa , “Nếu , thi đấu, ngươi hãy đến chơi cùng chúng .”
Tĩnh Văn thấy nàng hòa nhã như , sinh vài phần hảo cảm.
Bên , Mạnh Trạch nàng mấy . So với Tĩnh Văn, tứ cô nương càng khí chất phụ nữ hơn. Hắn từng trải qua vô nữ nhân, hai năm nữa, vóc dáng của Ninh Phu sẽ là cực phẩm.
Nếu cơ hội, giữ nàng bên cạnh cũng tệ, chỉ là đợi đến khi Ninh Chân Viễn còn khả năng che chở cho nàng nữa.
Tông Đạc nhíu mày, nhận tâm tư của Mạnh Trạch.
Thật là một tên háo sắc!
Ngày nào cũng chỉ đánh chủ ý lên các cô nương nhà !
Chỉ là cũng lập trường mở miệng, đành im lặng uống cạn một ly rượu.
Một bữa tiệc tối trôi qua, chén rượu uống cạn cả một bầu, sự vui trong lòng gần như thể kiềm chế .
Hắn , tâm tư của Mạnh Trạch đánh lên Ninh Phu.
Mãi cho đến khi Tông Tứ giữ chặt chén rượu của , thản nhiên : “Lát nữa còn yến tiệc pháo hoa, ngươi mất thể diện ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dem-truoc-khi-hoa-ly-nang-tai-sinh-tro-ve-truoc-khi-xuat-gia-lieu-trinh-an/chuong-22-hanh-trinh-trong-cung.html.]
Lời của Tông Tứ khiến Tông Đạc tỉnh táo hơn nhiều.
Lúc là ở trong cung, chứ vương phủ, đương nhiên chú ý chừng mực. Tuy mặt vẫn còn vài phần vui, nhưng cũng còn chạm chén rượu dù chỉ nửa phần.
Tông Quý phi thấy động tĩnh bên phía , sang, thấy nhịn : “Lâm Giang Tiên chính là rượu thượng phẩm, Đạc nhi thích, hà tất ngăn cản nó.”
Kính Văn Đế cũng : “Hôm nay cùng đón năm mới đều là nhà của , say thì cứ say, trong cung điện rộng lớn như chẳng lẽ thiếu chỗ nghỉ ngơi ?”
“Làm phiền cô phụ, cô mẫu hao tâm tổn trí.” Tông Đạc dậy hành lễ .
Kính Văn Đế sang Ninh Phu, khỏi trêu chọc : “A Phu thử rượu ? Trẫm nhớ ngươi cũng là một tham ăn đó.”
Lời ý chỉ việc nàng say rượu trong chuyến săn mùa thu năm đó.
Ninh Phu tỏ chút ngại ngùng, : “Sau khi về phủ, mẫu mắng một trận, đó còn định chạm rượu nữa, bằng mẫu sẽ tha cho .”
Kính Văn Đế nhịn , Mạnh Trạch cũng khẽ bật thành tiếng.
Tĩnh Văn công chúa tò mò hỏi, Ninh Phu kể rành mạch sót chút nào cho nàng về chuyện say rượu núi.
“Biết thú vị như thế, chuyến săn mùa thu cũng .” Tĩnh Văn , đó là những ngày tháng tự do tự tại mà nàng hằng khao khát.
Ninh Phu mà , tiện tiếp tục dùng chuyện săn mùa thu để dụ dỗ công chúa.
Sau bữa tiệc tối, muôn ngàn pháo hoa như hẹn mà đến, rực rỡ như băng, sáng tựa d.a.o quang, nổi bật cung điện mờ ảo, phô bày vẻ trang nghiêm, đó nở rộ như hoa trời, đến nao lòng.
Tĩnh Văn kéo tay Ninh Phu, len lỏi qua giữa mấy vị hoàng tử và công tử, chỉ để tìm một vị trí che khuất tầm .
Chỉ là xông pha bạt mạng như , các công tử cũng chuẩn , Ninh Phu đ.â.m sầm lồng n.g.ự.c ai, đau đến mắt nổ đom đóm.
“Có công tử thương ?” Ninh Phu lúc bận tâm đến , sợ đụng chạm quý nhân.
Tông Tứ cúi đầu nàng một cái, vội vàng đỡ nàng một cái. Chỉ là ở góc độ , trâm hoa cài tóc tinh xảo đầu nàng, cũng vặn lọt mắt . Hắn dời tầm mắt , giọng điệu chút gợn sóng, lạnh nhạt xa cách : “Tứ cô nương đường.”
Ninh Phu khựng , đó yên tâm. Là Tông Tứ, dù cũng hơn là các hoàng tử của Kính Văn Đế.
“Là quá nhanh.” Tĩnh Văn đỡ cho nàng, “Biểu ca đừng trách nàng.”
Tông Tứ Ninh Phu, sang Tĩnh Văn : “Vị trí còn thể khác cướp mất ? Cứ từ từ mà đến.”
“Biểu ca đúng.” Tĩnh Văn với Ninh Phu: “Chúng thôi.”
Ninh Phu thẳng, khom hành lễ một cách đoan trang với Tông Tứ, mới cùng Tĩnh Văn đến bờ sông ở hàng đầu.
Tông Ngưng và Tạ Như Nghi cũng ở đây.
Kể từ khi trưởng quở trách, Tông Ngưng thấy Ninh Phu liền chút ngượng ngùng, song Ninh Phu hiền hòa mỉm với nàng, chẳng hề ý chấp nhặt.
“Ninh tỷ tỷ.” Tông Ngưng cũng chào hỏi nàng, nhưng giọng điệu tránh khỏi vài phần cứng nhắc.
Chỉ câu đó, hai chẳng còn thêm gì, ai nấy đều say đắm thưởng thức pháo hoa.
Tông Đạc chẳng hề pháo hoa, chỉ chăm chú dõi theo bóng hình yêu kiều của Ninh Phu mắt.
Nếu như một vợ như thế, nguyện ý đem bộ bổng lộc giao cho nàng mua xiêm y, bản một nam tử như , cũng chẳng cần tốn kém quá nhiều bạc!
Ninh Phu vô tình ngoảnh đầu , thấy Tứ hoàng tử đang Tạ Như Nghi, ánh mắt dịu dàng như nước.
Thì Tứ hoàng tử Mạnh Triệt thích Tạ Như Nghi lâu đến thế, trách nào kiếp khi cưới nàng, hai cầm sắt hòa minh, ân ái mặn nồng.
Ninh Phu theo bản năng tìm bóng dáng Tông Tứ, kiếp cưới Tạ Như Nghi, Tứ hoàng tử đối thủ cạnh tranh, e rằng cũng chẳng chuyện dễ dàng gì, nếu như một nữa đau đớn mất yêu, kiếp cuối cùng sẽ cưới ai.
Tông Tứ lạnh lùng liếc nàng một cái, chẳng buồn nữa. Tông Đạc bên cạnh thấy nàng liền nhanh chóng thu hồi ánh mắt, dám đối diện với nàng.
Kỳ thực Tông Đạc chỉ là ngượng ngùng, Ninh Tứ cô nương chủ động , nàng ấn tượng về , ấn tượng của nàng đối với , chắc chắn hơn so với Tam !
Theo Ninh Phu, Tông Đạc là một nam nhân , kiếp cũng từng phản bội vợ, quan hệ vợ chồng cực kỳ hòa thuận, tình cảm êm ấm, một nam tử cực kỳ đơn thuần trong tình cảm, đó là điều hiếm . Sự chính trực và trách nhiệm của là từ trong cốt cách mà .
Còn Tông Tứ, khó mà đánh giá rốt cuộc là . Với Đại Yến thì tất nhiên trung thành, nhưng trong tình cảm, như .
Ninh Phu Tông Đạc, nhớ chuyện kiếp , khi qua năm mới, Tông Đạc và Tông Tứ đều Bắc Địa, mà Tông Đạc sẽ gặp phục kích trong chuyến , chịu trọng thương, mất nửa ngón út.
Ban đầu nàng định dùng chuyện để bán cho Tông Tứ một ân tình, nhưng giờ đây xem , ân tình , lẽ giao cho cảm ơn hơn sẽ thích hợp hơn.
Ninh Phu trầm tư một phen, chi bằng trực tiếp nhắc nhở Tông Đạc, thành thật hơn Tông Tứ, cũng nhiều khúc mắc lòng vòng, nhất định sẽ cảm kích nàng vô vàn. Có ân tình , lẽ sẽ lúc dùng đến.
Hôm nay một khi chia tay, gặp Tông Đạc e rằng dễ, vì thế tìm cơ hội chuyện với ngay hôm nay.
Chốc lát , Ninh Phu phát hiện Tông Đạc đang nàng.
Nàng khẽ mỉm với .
Nụ , dường như khiến những xung quanh đều mất vẻ vốn .
Tông Đạc ngây , càng dám nàng nữa, vành tai đều đỏ ửng.
Ninh Phu chủ ý trong lòng, nàng cúi đầu với Tĩnh Văn công chúa: “Công chúa, chúng chơi pháo hoa .”
Tĩnh Văn chút khó xử : “Mấy năm cùng Hoàng chơi pháo hoa, suýt chút nữa thiêu rụi cả Cảnh Dương Cung, nên dám chơi nữa, phụ hoàng cũng cho chơi.”
“Vậy tìm dẫn chúng chơi chẳng ?” Ninh Phu đề nghị.
Tĩnh Văn suy nghĩ một lát, về phía Tông Đạc. Từ nhỏ, thường xuyên chơi những trò cùng nàng, hoang dã nhất, chính là Nhị biểu ca của nàng. Những khác đều bảo nàng chạm những vật nguy hiểm, chỉ Nhị biểu ca hai lời liền dẫn nàng chơi.
Tông Đạc khi Tĩnh Văn gần đề nghị đốt pháo hoa, liền về phía Ninh Phu đang tràn đầy mong đợi ở đằng xa, lời từ chối cứ nghẹn .
Ninh Tứ cô nương chắc hẳn cũng chơi.
“Các đến Cảnh Dương Cung đợi .” Tông Đạc , đây là tẩm cung của Tông Quý phi.
Tĩnh Văn liền dẫn Ninh Phu .
Tông Đạc một lúc, liền thỉnh thị Tông Quý phi chuyện .
“Tĩnh Văn cũng lâu thư giãn, cũng , con cứ dẫn chúng chơi .” Tông Quý phi mất hứng con gái trong năm mới.
Nếu Mạnh Trạch cùng Tĩnh Văn hồ đồ loạn, Hoàng hậu lẽ sẽ kiếm chuyện, nhưng nếu đổi là Tông Đạc, Hoàng hậu hiện tại vẫn ý định đắc tội Tuyên Vương phủ đến cùng.
Tông Đạc lời chấp thuận, lúc mới Cảnh Dương Cung.
Trong Cảnh Dương Cung, Ninh Phu và Tĩnh Văn đợi một lúc lâu .
Vừa trở về, Tĩnh Văn liền dặn thị nữ tìm những cây pháo hoa mới đưa cung năm nay, Tông Đạc liền châm cho hai nàng, mỗi một cây.
Ninh Phu cũng nhiều năm chơi thứ , nhất thời cũng cảm thấy mới lạ.
“Tứ cô nương từng chơi ?” Tông Đạc khuôn mặt nàng pháo hoa chiếu sáng, chẳng một chút tì vết nào.
Ninh Phu : “Đã nhiều năm chơi .”
Lời đáng thương xiết bao, khiến xót xa, Tông Đạc liền châm cho nàng thêm một cây nữa.
“Các chơi , trong sưởi lửa.” Tĩnh Văn chơi một cây liền chơi nữa, thấy lạnh, nàng liền trở về phòng .
“Nghe Nhị công tử năm mới sẽ Bắc Địa?” Ninh Phu giả vờ tiện miệng hỏi.
Tông Đạc “ừm” một tiếng, “Phụ trách vận chuyển quân lương và lương thảo, qua mùng năm sẽ khởi hành, về mất hai tháng.”
Ninh Phu cúi mắt : “Mấy hôm , mơ một giấc mộng, mơ thấy Nhị công tử đường vận chuyển lương thảo Hồ mai phục, chịu trọng thương. Chuyến của Nhị công tử, nhất định chú ý an .”
Tông Đạc tuy trong chuyện nam nữ còn khá non nớt, nhưng cũng thể Ninh Tứ cô nương đây là đang lo lắng cho !
Và việc hôm nay nàng để Tĩnh Văn dẫn đốt pháo hoa, e rằng cũng là để với chuyện .
Nhất thời, Tông Đạc chỉ cảm thấy nàng dịu dàng lương thiện, chỉ là một giấc mơ, mà vẫn tìm cách nhắc nhở .
Nàng thể là cái loại nữ quân an phận như Tam !
Nếu là bình thường, Tông Đạc đối mặt với lời nhắc nhở, chỉ sẽ khịt mũi coi thường, chẳng lẽ sợ Hồ ư? Dù thương thì chứ, nam nhi bảo vệ gia quốc, ai mà mang đầy vết sẹo.
đối diện với Ninh Phu, lòng mềm nhũn, chút ngại ngùng, nghiêm túc đảm bảo với nàng: “Đa tạ Tứ cô nương nhắc nhở, chắc chắn sẽ cẩn thận đề phòng, nhất định sẽ trở về vạn vô nhất thất.”
Ninh Phu suy nghĩ một lát, : “Khi Nhị công tử phòng , liệu thể đừng chuyện với Thế tử ? Thế tử đối với ấn tượng , sợ hiểu lầm ý đồ gì đó.”
Tông Đạc khỏi nhíu mày, thái độ của Tam đối với Ninh Phu, ngay cả cũng cảm thấy quá nể mặt, nghĩ về một nữ quân như , là Tam hẹp hòi. Chàng : “Bất cứ chuyện gì với Tứ cô nương, cũng sẽ với .”
Ninh Phu ở Cảnh Dương Cung lâu, trời còn sớm, nàng nên về phủ.
Đêm hòa ly, nàng tái sinh trở về khi xuất giá.
Cung nữ dẫn nàng đến Đình Tham Cung, nhưng chỗ dừng , xe ngựa của chính nàng.
“Thế tử đang đợi .” Cung nữ cúi đầu giải thích.
Ninh Phu nhíu mày, Tông Tứ tìm nàng việc gì. Đây là trong cung, nếu phát hiện hai tư tình riêng tư, đó là chuyện nhỏ.
Chỉ là khi suy nghĩ kỹ càng, nàng vẫn vén rèm, bước lên xe ngựa.
Xe ngựa của Tông Tứ, kiếp nàng là đầu tiên . Vừa lên xe, liền ngửi thấy một mùi mực nhàn nhạt.
Tông Tứ đang đoan trang đó, nhắm mắt dưỡng thần, trông vẻ lạnh nhạt khó gần, thấy động tĩnh mới mở mắt.
Khuôn mặt của , thật khiến trăm chán, tuấn tú đến chỗ nào để chê. kiếp nàng còn phúc phận hưởng thụ nữa .
“Dũng khí của Thế tử, e là quá lớn .” Ninh Phu .
Tông Tứ hờ hững : “Nếu Mạnh Trạch để mắt, hãy giữ cách với . Muội sẽ nhận chút lợi lộc nào từ .”
Nhìn thái độ gọi thẳng tên Mạnh Trạch , e rằng lưng, Mạnh Trạch cầu cạnh nhiều hơn.
“E rằng Lục hoàng tử , Thế tử cái như về .” Ninh Phu .
Tông Tứ liếc nàng một cái, nhàn nhạt chậm rãi : “Tứ cô nương còn Lục hoàng phi ?”
Ninh Phu cúi mắt, hèn mọn kiêu ngạo : “Ta chỉ Thế tử tìm kiếm Mộ Thần y, nhưng việc riêng của , cần Thế tử bận tâm.”