Đạo Quỷ Dị Tiên - Chuong 42
Cập nhật lúc: 2024-12-04 18:54:29
Lượt xem: 0
Lý Hỏa Vượng nghe xong, gấp rút tìm quanh trong phòng một cây bút để ghi chép. Nhưng dường như cả căn phòng trống trơn, chẳng có lấy một mảnh giấy hay cây bút nào. Lục tung từ góc này sang góc khác mà không thấy, hắn bắt đầu toát mồ hôi lạnh.
Đan Dương Tử tiếp tục nói, giọng đều đều nhưng nghiêm nghị:
Trong mộng vân thường trôi bóng nguyệt,
Trăng nghiêng làn nước quấn lòng hoa.
"Giờ Sửu ba khắc đốt lò, rửa cho thật sạch. Dùng mắt để nhìn, dùng hơi để thổi, dùng thần để hun, sau đó dùng lửa nhỏ từ từ nuôi dưỡng. Đến giờ Mão bốn khắc lập tức mở lò..."
Lý Hỏa Vượng trong tình thế cấp bách, ánh mắt chợt liếc thấy cục than nhỏ bên dưới lò luyện đan. Không do dự thêm, hắn nhặt cục than lên, sau đó... thẳng tay ghi chép tất cả những gì sư phụ nói lên chiếc đạo bào mà mình đang mặc.
Bộ đạo bào sớm đã xộc xệch nay lại lấm lem những dòng chữ than nguệch ngoạc. Nhưng Lý Hỏa Vượng chẳng buồn để tâm, toàn bộ sự chú ý của hắn đều dồn vào việc không bỏ sót bất kỳ chi tiết nào trong phương thuốc.
Khi Đan Dương Tử kết thúc bài giảng, Lý Hỏa Vượng nhanh chóng ném cục than sang một bên, hai tay nâng vạt áo đầy chữ than lên, cung kính dâng tới trước mặt sư phụ:
"Sư phụ, ngài xem đệ tử có gì thiếu sót không ạ?"
Đan Dương Tử, vốn đang trong tâm trạng vui vẻ, nhìn xuống. Ngay khi ánh mắt hắn chạm tới những dòng chữ đen nhẻm trên chiếc áo bạc màu của Lý Hỏa Vượng, vẻ mặt lập tức cứng lại. Cơn giận từ đâu bùng lên, Đan Dương Tử chẳng nói chẳng rằng, nhấc chân phải đá một cú thẳng vào n.g.ự.c Lý Hỏa Vượng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/dao-quy-di-tien/chuong-42.html.]
"Rầm!"
Cú đá khiến Lý Hỏa Vượng bay thẳng vào lò luyện đan. Thân thể hắn va mạnh vào thành lò rồi rơi bịch xuống đất. Hắn ôm ngực, ho khan mấy tiếng, còn chưa kịp hiểu chuyện gì vừa xảy ra thì đã thấy bóng dáng sư phụ hùng hổ rời đi, mặt mày giận dữ đến tím tái.
Lý Hỏa Vượng ngồi dậy, ngơ ngác nhìn theo. Trong lòng hắn vừa hoang mang vừa bực bội.
"Rõ ràng mình đã ghi chép rất cẩn thận, sao sư phụ lại nổi giận?"
Hắn cúi đầu nhìn lại "đan phương" trên vạt áo. Chữ của hắn dù xấu nhưng vẫn đọc được. Đến đây, một suy nghĩ kỳ quái bất giác lóe lên trong đầu.
Hắn đưa mắt nhìn quanh phòng luyện đan. Căn phòng này không treo bất kỳ bức họa hay kinh thư nào, đến sáng nay khi đi học, hắn cũng chẳng thấy bất kỳ học trò nào cầm theo sách. Suy luận bắt đầu hình thành trong đầu. Lý Hỏa Vượng lẩm bẩm, ánh mắt trở nên phức tạp:
"Chẳng lẽ... cái tên hói này là một kẻ mù chữ?"
Ý nghĩ ấy khiến hắn rùng mình, nhưng không dám chắc, đành lắc đầu tạm bỏ qua.