Đạo Quỷ Dị Tiên - Chương 1
Cập nhật lúc: 2024-11-20 01:42:43
Lượt xem: 1
Trong hang đá lạnh lẽo, ẩm ướt, Lý Hỏa Vượng chậm rãi giơ chày giã thuốc, nghiền nát những viên đá xanh còn bám bùn đất thành lớp bột mịn. Động tác của hắn đều đều, mang theo vẻ chán chường chẳng buồn nói một lời.
Mặc dù nhiệt độ trong hang rét cắt da, trên người thiếu niên chỉ khoác một lớp áo bố thô sơ, nhưng khuôn mặt hắn vẫn phảng phất vẻ thờ ơ, như thể cái lạnh chẳng đủ sức làm phiền hắn.
Hang đá không chỉ có mình Lý Hỏa Vượng mà còn có vài đứa trẻ khác, cả trai lẫn gái, tuổi tác ngang ngửa nhau. Chúng đều búi tóc và khoác những chiếc áo vải gai cứng ráp, song khác biệt lớn nhất giữa chúng và hắn là những khiếm khuyết trên thân thể. Có đứa bạch tạng, đứa gù lưng, có đứa tứ chi què quặt, thậm chí chẳng thiếu kẻ mù lòa.
Cả hang đá chẳng khác nào một viện bảo tàng của những dị dạng cơ thể, từ bẩm sinh đến mắc phải.
Công việc của bọn chúng tương tự Lý Hỏa Vượng: giã nát thứ gì đó. Người thì nghiền kim thạch, kẻ lại đập cây thuốc. Nhưng không phải ai cũng chú tâm làm việc.
"A!"
Tiếng hét chói tai của một thiếu nữ vang lên, cắt ngang bầu không khí nặng nề.
Trong mộng vân thường trôi bóng nguyệt,
Trăng nghiêng làn nước quấn lòng hoa.
Ở góc hang, một thiếu niên mập mạp sứt môi nhe nụ cười nham nhở, cố kéo một thiếu nữ bạch tạng vào lòng.
"Ta chỉ sờ một chút thôi, đảm bảo chỉ một chút thôi, ha ha ha..."
Lý Hỏa Vượng vẫn ngó lơ tiếng ồn ào, nhắm mắt tập trung vào công việc. Nhưng tiếng khóc nức nở của thiếu nữ mỗi lúc một lớn, cứa vào tai hắn, khiến hắn bực mình. Hắn chửi thầm một tiếng, nhấc ấm thuốc đá bên cạnh rồi đứng bật dậy.
RẦM!
Cục đá đập thẳng vào đầu tên mập, phát ra âm thanh nặng nề, lạnh lẽo. Tên sứt môi ngã bật ngửa, đầu chảy máu, sững sờ vài giây trước khi ôm lấy vết thương, gào rú đầy đau đớn.
Thiếu nữ bạch tạng run rẩy, vội vàng lùi lại, trốn sau lưng Lý Hỏa Vượng như tìm kiếm sự che chở.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/dao-quy-di-tien/chuong-1.html.]
"Ngươi c.h.ế.t chắc rồi!" Tên mập cắn răng, hét lên đầy giận dữ. "Biết sư phụ ta là ai không? Nếu ông ấy biết, chắc chắn sẽ đánh c.h.ế.t ngươi!"
Lý Hỏa Vượng nhếch môi, lạnh nhạt đáp:
"Ông ta thì là cái quái gì? Ngay cả rắm cũng chẳng đáng!"
Không khí trong hang như đông cứng. Tất cả sư huynh, sư đệ xung quanh đều im bặt, không ngờ thiếu niên này dám buông lời hỗn xược như vậy.
Lý Hỏa Vượng hít sâu, cố kiềm chế cơn giận đang sôi sục trong lòng. Hắn thầm tự nhắc nhở:
"Ta sao vậy chứ? Sao lại nổi nóng với những thứ này? Tính ta vốn không phải kiểu người như thế… phải bình tĩnh lại, bình tĩnh."
Khi hắn đang cố lấy lại bình tĩnh, ngoài cửa hang bỗng vang lên giọng nói của một người thanh niên:
"Sư đệ Lý, sư muội Vương, sư phụ gọi hai người qua."
Người vừa xuất hiện mặc đạo bào xanh lá cũ kỹ, cổ tay áo bạc màu nhưng vẫn trông sang trọng hơn đám vải bố rách nát trên người Lý Hỏa Vượng. Trong tay gã cầm một cây phất trần, ánh mắt cao ngạo nhìn lũ trẻ trong hang như thể mình là chủ nhân của chúng.
Nhìn thấy gã đạo sĩ trẻ tuổi, tên mập sứt môi lập tức cười nham hiểm, như vừa tìm được đồng minh:
"Haha! Ngươi tiêu rồi! Hôm nay đến lượt ngươi!"
Lý Hỏa Vượng chẳng thèm đoái hoài, quay người bước theo cô gái méo miệng nước dãi ròng ròng đang chờ sẵn. Nhưng vừa đi được hai bước, hắn cảm nhận tay áo bị kéo lại.
Quay đầu nhìn, hắn thấy thiếu nữ bạch tạng nắm chặt vạt áo mình, đôi mắt đỏ hoe đầy vẻ hoảng loạn.