ĐẠO LỮ PHẢN DIỆN CỦA LONG NGẠO THIÊN - 73
Cập nhật lúc: 2025-08-15 04:38:39
Lượt xem: 6
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSDbmDgYF
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thẩm Từ Thu vốn định đáp Tạ Linh, nhưng giờ khắc thực sự tìm nổi một lời để . Cuối cùng chỉ miễn cưỡng ép từ cổ họng một tiếng “Ừ”, coi như hồi đáp.
Chỉ vỏn vẹn một âm ngắn ngủi , bởi nhiệt độ cơ thể và cơn run khẽ mà biến đổi, như than hồng xoa nát, tỏa nóng mơ hồ.
Sực tỉnh, Thẩm Từ Thu lập tức nghiến chặt răng, nửa điểm thanh âm cũng chịu để lọt .
Thế nhưng, chỉ cần một thôi… cũng đủ khiến da đầu Tạ Linh căng cứng.
Không còn y phục che chắn, hương mai lạnh ngát phơi bày chút giấu diếm. Thẩm Từ Thu ôm chặt trong lòng, Tạ Linh chỉ cần rũ mắt là thể rõ bờ vai khẽ run.
Thật sự là đòi mạng mà.
Tạ Linh siết chặt hàm răng.
Bàn tay y áp lên làn da trắng như tuyết, mềm mại như tơ. Nhiệt độ cơ thể vốn lạnh của Thẩm Từ Thu, tác động của liệt hỏa châu, trở nên nóng bỏng đến bỏng rát. Sắc đỏ như sương mỏng hừng hực tràn lên hình gầy mảnh, mỗi một khẽ run lòng bàn tay y đều rõ ràng đến mức khiến ngẩn ngơ.
Tạ Linh cảm giác tim gan phổi đều run rẩy theo.
Y cố trấn định, vận khởi linh lực hàn băng châu, đưa giữa lưng Thẩm Từ Thu.
Làn mát mẻ từ n.g.ự.c nóng rát chảy lan , khoan khoái đến mức khiến suýt bật thành tiếng. Thẩm Từ Thu suýt nữa kìm nổi một tiếng rên khẽ, đành cúi gằm đầu, cuộn , miễn cưỡng nuốt xuống âm thanh, nhưng đồng thời áp sát hơn lồng n.g.ự.c Tạ Linh.
Thân thể càng lúc càng cuộn , thở gấp gáp, trán khẽ tì lên n.g.ự.c Tạ Linh. Trong khoảnh khắc , bên tai vang lên nhịp tim hỗn loạn, như thể nhịp đập của Tạ Linh cũng truyền sang.
rõ ràng y đang vận hàn băng châu, nóng đến khó chịu như ?
Thẩm Từ Thu thoáng phân vân, chẳng là ảo giác hiện thực.
Nam Cung Tư Uyển
Ánh sáng yên tĩnh trong phòng rọi lên hai ảnh, soi sáng viên châu phát quang vốn mang nhiệt, mà nơi chăn gối chật hẹp tựa hồ mài nóng mờ mịt. Ngọn đèn dầu kéo dài bóng hai , lay động, chỉ càng quấn quýt rời.
Y phục Thẩm Từ Thu nửa cởi, và bóng đều hòa ảnh Tạ Linh. Theo bản năng áp sát, cánh tay Tạ Linh vòng bên hông cũng siết chặt theo từng nhịp thở.
Cảm giác so với một cái chạm tay đơn thuần, nhanh hơn gấp bội. Thẩm Từ Thu lặng lẽ chịu đựng dòng linh lực đang cọ rửa, rằng chỉ cần vượt qua một đợt , liệt hỏa châu sẽ dần lắng .
khổ nỗi, đợt kéo dài vô tận, từng khắc trôi qua đều như dày vò cả năm.
Hắn hiểu rõ cách giữa và Tạ Linh lúc gần đến mức nào, nhưng tuyệt đối dám cử động, tựa như chỉ cần một động tác nhỏ thôi, sẽ thứ gì đó chọc thủng.
Linh lực luân chuyển trong hai cơ thể. Lợi ích của việc đồng tu cùng một kẻ tu vi cao hiện rõ rệt: Tạ Linh cảm nhận đan phủ nội mênh m.ô.n.g linh lưu. Nếu đây là song tu bậc cao, chỉ e vài thôi y thể đột phá.
đồng tu thật sự với trong lòng, là một thử thách cực lớn đối với ý chí.
Sau lưng Thẩm Từ Thu phủ một tầng mồ hôi mỏng, khiến khối ngọc trắng trơn thêm phần sáng bóng, mềm mại ẩm ướt áp lòng bàn tay Tạ Linh, khiến y nhiều tâm viên ý mã, suýt thất thần.
Y chỉ thể cắn mạnh đầu lưỡi để kéo thần trí về, tận lực vận chuyển linh lực. Chỉ là… hô hấp và nhịp tim vẫn định .
Chuyện , thật sự… thể trách y.
Bởi y thực sự dốc hết sức.
Liệt hỏa châu thỏa mãn tiếp nhận linh lực, dịu dàng hồi dưỡng ngược trở . Hai viên linh châu, cách qua hai thể, như sợi dây vô hình nối liền, linh lực qua liên tục, chẳng phân ngươi .
Dần dần, liệt hỏa châu bình , bắt đầu yên tĩnh tích trữ và vận hành linh lực. Nhiệt nóng Thẩm Từ Thu cũng tan biến, thể căng chặt chậm rãi thả lỏng, chỉ là… mắt vẫn dám ngẩng lên.
Chỉ một lát nữa thôi là thể kết thúc đồng tu, đến lúc đó tự nhiên sẽ lùi, thầm nghĩ như .
Khi hai viên châu định, cả Thẩm Từ Thu và Tạ Linh đều chậm rãi thu hồi linh lực. chẳng hiểu , cả hai lập tức rời .
Không còn hạt châu quấy nhiễu, nhịp tim chẳng hề dịu xuống, ngược càng rõ mồn một, từng nhịp từng nhịp dồn dập trong lồng ngực.
Lúc đồng tu, bàn tay Tạ Linh áp Thẩm Từ Thu tựa làn gió mát, dễ chịu như tắm trong suối lạnh; nhưng lúc , nóng mơ hồ lan dần, như nhiệt từ liệt hỏa châu truyền ngược lên, dán chặt lưng .
Ngón tay Thẩm Từ Thu khẽ co .
Vừa thoát khỏi cơn sóng nhiệt, để ngọn lửa từ n.g.ự.c lan khắp . Hắn thử chậm rãi ngẩng đầu.
mới động, thở của Tạ Linh liền nặng hơn.
Chưa kịp thấy rõ mặt y, mắt thoáng chao đảo. Eo siết chặt, Tạ Linh bất ngờ ôm lấy, cúi áp sát, kéo ngã xuống giường.
Thân hình Thẩm Từ Thu lật úp xuống, trời đất xoay cuồng, ánh mắt mơ hồ lên xà nhà. Trong chớp mắt, kinh ngẩn đến quên mất động tác và lời .
Hơi thở dồn dập của Tạ Linh phả bên tai, lồng n.g.ự.c hai áp sát , tiếng tim đập càng thêm hỗn loạn. Qua lớp da mỏng, từng nhịp từng nhịp nện , chút che đậy.
Thiếu niên tràn đầy nhiệt huyết, vô thức mà thẳng thắn va chạm, đảo loạn cả hồ nước tĩnh lặng trong lòng Thẩm Từ Thu.
Tạ Linh khẽ chống , kéo cách một gang, ánh mắt khóa chặt đáy mắt Thẩm Từ Thu.
Đôi mắt màu hổ phách ẩn ngọn lửa, sâu thẳm khó dò; ánh sáng và bóng tối quấn lấy , giam giữ Thẩm Từ Thu trong một trời nhỏ bé.
Ánh mắt của y quá nóng, như nung chảy hình bóng trong con ngươi. Bị ánh đó giam cầm, thở của Thẩm Từ Thu khựng .
Ánh mắt Tạ Linh chậm rãi dịch chuyển, lướt qua chân mày, sống mũi, dừng ở đôi môi.
Thẩm Từ Thu khẽ mở to mắt, đầu ngón tay run run.
Không … thể…
Ý niệm mờ mịt nhưng hốt hoảng vang lên trong đầu. Hắn lập tức thoát , nhưng tứ chi như trói buộc, cứng đờ sai khiến, quên mất cả cách động.
Hắn chỉ thể trơ mắt Tạ Linh cúi đầu, từng tấc một áp sát. Cánh tay bỏ quên thần trí cuối cùng khẽ run, theo phản xạ đưa lên, đè bờ vai y.
Tạ Linh khựng , đôi mắt hổ phách sáng tối đan xen như ánh lửa lay động.
Lực ấn của Thẩm Từ Thu lên vai y vốn chẳng mạnh, Tạ Linh thể tiếp tục tiến tới, nhưng… trong mắt y lúc chỉ chứa bóng hình mặt nét mặt, từng cử chỉ, đều rơi trọn tầm .
Y dừng ở cách hai thở hòa , tiến thêm nửa bước.
Thẩm Từ Thu cảm thấy ngay cả lời cũng trở nên nặng nề khó thốt, môi khẽ mấp máy, gắng mở miệng:
“Tạ…”
Tạ Linh hít sâu một .
Rốt cuộc y chậm rãi lùi đôi chút.
Cùng với ấm và bóng hình dần rút , Thẩm Từ Thu lập tức thở phào như khi. Trong lòng , đầu tiên, dâng lên một cảm giác mơ hồ khó tả, chẳng gọi là gì.
Khi khẽ hé môi, định điều gì đó nhưng chẳng tìm lời, Tạ Linh bất ngờ dừng động tác.
Một cảm giác mềm yếu thoáng lan vành tai Thẩm Từ Thu.
Ngón tay Tạ Linh nhẹ lướt qua tai, tinh tế đến mức như đang khắc họa đường nét.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dao-lu-phan-dien-cua-long-ngao-thien/73.html.]
Chưa dừng ở đó, ngón tay men theo vành tai xuống, khẽ chạm khuyên tai hình linh vũ, bất ngờ cúi đầu, in lên đó một nụ hôn.
Tạ Linh nhắm chặt mắt, kìm nén đến cực hạn, nóng rực thành kính, như kẻ hành hương rốt cuộc tìm thần minh xứng đáng để dâng hiến tất cả.
Y sợ đối phương giật tổn thương, nhưng tuyệt đối buông tay, chấp nhất đến mức chẳng màng hậu quả.
Đồng tử Thẩm Từ Thu thoáng co .
Nụ hôn rõ ràng chạm bất cứ phần da thịt nào, nhưng qua sợi lông chim, nó như xuyên thẳng n.g.ự.c , bỏng rát và bất ngờ.
Trái tim tưởng chừng vụn nát siết chặt một cách dữ dội, nhưng , m.á.u rơi.
Nó đập nhanh, mang theo hoang mang và nghi hoặc, nhưng càng đập càng gấp, như tìm nhịp điệu mất từ lâu.
Nó với chủ nhân của rằng, nó vẫn tồn tại một nắm tro tàn lạnh lẽo.
Có lẽ… thật sự vẫn còn một trái tim để rung động.
Nhận thức theo nụ hôn linh vũ ùa thẳng đầu óc, khiến ánh mắt Thẩm Từ Thu chợt tan rã. Hắn đây là ngày nào, trôi qua bao kiếp, chỉ cảm thấy thứ nhòe mờ như mộng.
Mãi cho đến khi Tạ Linh buông khuyên tai linh vũ , chậm rãi mở mắt.
Ánh Tạ Linh dừng nơi đôi mắt còn đang chấn động yên của Thẩm Từ Thu. Màu hổ phách trong mắt y nhu hòa như phủ sương mai. Y giơ tay, khẽ lướt qua khóe mắt .
Thẩm Từ Thu theo bản năng khép mi, đến khi mở nữa thì Tạ Linh lùi về cách còn chút uy hiếp.
Hắn giường, hồi lâu động đậy.
Tạ Linh dám thêm, chỉ chăm chú ngoài cửa sổ. Nụ hôn khắc chế mất kiểm soát gần như rút cạn bộ sức lực của y. Giọng y khàn đặc:
“… Trời sáng.”
Phương đông ửng nắng, ánh sáng mờ mờ rơi nghiêng phòng. Thẩm Từ Thu khẽ co ngón tay, như tỉnh khỏi giấc mộng dài. Lông mi run nhẹ, kéo áo, chậm rãi dậy.
Khi bỏ bộ hoa phục, cuối cùng chỉ quên tháo khuyên tai. Lúc khoác bộ nguyệt bạch ngân bào, khác hẳn trang phục Ngọc Tiên Tông, nhưng vẫn trong trẻo như sương tuyết.
Ngón tay ngập ngừng bên khuyên tai, mấy tháo xuống… song mảnh linh vũ nhẹ tênh như hóa thành mãnh thú khổng lồ, khiến dám chạm gần.
lúc , Tạ Linh xoay . Thẩm Từ Thu lập tức buông tay, như thể chẳng gì xảy .
Khó khăn lắm mới định tâm tình, Tạ Linh búng ngón tay. Một phân hồn hóa thành chim nhỏ đáp xuống đầu gối Thẩm Từ Thu. Không còn là điểu ảnh đỏ rực bao phủ linh quang như , nó mỏ, mắt, lông tơ mềm mại trông chỉ là một chú chim bình thường.
Dù phân hồn hóa vẫn đạt tứ giai để hóa hình , nhưng tiến bộ là rõ rệt.
Chú chim khác hẳn bản thể rực rỡ của Tạ Linh tròn trịa, nhỏ gọn vặn trong một bàn tay, đôi mắt tròn xoe lanh lợi, đáng yêu đến mức nhảy nhót liên tục đầu gối Thẩm Từ Thu.
“Mang nó theo.” Tạ Linh .
Không chủ nhân, Thẩm Từ Thu đối diện với ánh mắt chú chim:
“… Ngươi định luôn duy trì phân hồn ?”
“Không hao linh lực, coi như tu luyện phân hồn hóa .” Y viện đủ lý do chính đáng, nhưng trầm mặc.
Thẩm Từ Thu rũ mắt, ánh lạnh mà trong, đáp.
Một lát , Tạ Linh như chịu thua, xoa mặt, cúi đầu:
“… thôi, chỉ là lúc nào cũng thấy .”
Thẩm Từ Thu ngẩng lên, nhưng nhịn. Chỉ khuyên tai khẽ rung, che giấu khoảnh khắc tâm tư xao động vì lời .
Hắn đưa ngón tay về phía chim nhỏ. Nó khựng , nhón trảo đặt lên ngón tay ngọc trắng. Thấy né tránh, nó vội vàng đặt cả trảo còn , vững tay, run run lông. Nơi đáy mắt Tạ Linh niềm vui hiện rõ.
“Được.” Thẩm Từ Thu .
Hắn lý do nào khác, chỉ chú chim nhiều hơn.
Giờ Thìn đến, Tạ Yểm xuất hiện tại Đông Vân Cảnh. Hắc ưng và Bạch Trảm sẵn sàng. Thẩm Từ Thu lấy một chiếc phi thuyền nhỏ từng dùng, dáng vẻ giản dị, chỉ chở mười . Lần chỉ mang theo ba và chim nhỏ.
Linh vũ bên tai khẽ rung theo mỗi cử động nhưng vẫn tháo khuyên tai.
Lên thuyền, khựng đôi chút, nhưng cuối cùng đầu. Chỉ để chim nhỏ đậu lên vai, xuất phát.
Phi thuyền lao lên, nhanh chóng mất hút giữa tầng mây. Chim nhỏ của Tạ Linh tuy thể thấy rõ mặt Thẩm Từ Thu, nhưng bản thể y vẫn yên, mắt rời phương hướng mất.
Không từ khi nào, Khổng Thanh bên:
“Chỉ tách mấy ngày khó chịu ? Ngươi vốn thể tìm cách khác để Tạ Yểm rời , để cùng Thẩm Từ Thu?”
Tạ Linh giơ tay, khẽ chụp :
“Ta ước trong mắt và bên chỉ , ngày ngày kề cận, chẳng rời nửa bước.”
“…” y chậm rãi mở tay, đỡ lấy một mảnh mây trắng.
“Với , như thế chẳng khác nào một nhà giam khác?”
Người từ tro tàn gượng dậy, nếu cả đời chỉ giữ một tia sáng, vẫn sống trong kẽ hẹp tù túng, thì ý nghĩa liệu khác gì một loại khổ đau khác?
Tạ Linh nỡ.
Y trao cho Thẩm Từ Thu tất cả điều nhất, điểm tô thế giới của rực rỡ đến mức thật lòng sống tiếp.
Tân tông môn là lễ vật Tạ Linh dành cho Thẩm Từ Thu. Để tiếp xúc với Tạ Yểm và những khác đó là khởi đầu mới, chỉ thuộc về .
“Ta đưa khỏi phong tuyết, cho phồn hoa như gấm, từ nay sợ điều gì.”
Tạ Linh đón lấy bầu trời xanh thẳm, trong mắt ánh sáng lấp lánh như tinh quang cuồn cuộn.
“Ta sợ bên cạnh đầy rực rỡ, vì cho dù thấy hết cái của thế gian, vẫn thể trở thành sắc màu chói mắt nhất trong mắt .”
Thiếu niên rực rỡ như mặt trời mới mọc, kiêu hãnh như tùng giữa núi tuyết, rạng rỡ che giấu:
“Ta tất cả, trở thành duy nhất của .”
Y hề giấu diếm dã tâm chiếm vị trí đặc biệt nhất trong lòng Thẩm Từ Thu. Dù họ bao nhiêu thứ, cái gọi là đạo lữ tất nhiên là duy nhất, chẳng ?