[Dân Quốc] Tất Cả Phản Diện Đều Sợ Cô Khóc - Chương 40. Nhà thờ màu đen (1)
Cập nhật lúc: 2024-10-22 00:08:58
Lượt xem: 40
“Uống rượu à?”
“Ừm, đi xã giao với một người bạn của lão già. Cô làm gì ở đây?” Lục Quân Lễ vừa chú ý đến Diệp Mạn Lâm đang nhìn gì, anh quay đầu quan sát toàn bộ kiến trúc Ngân hàng Lục thị, “Khí phái hơn cả bệnh viện nhỉ?”
“Gì cơ?” Diệp Mạn Lâm hơi lơ đãng, chợt nghĩ ra điều gì, “Đúng rồi, còn có bệnh viện Ân Lương.”
Kiến trúc của bệnh viện Ân Lương được lấy cảm hứng từ những mái nhà đỏ lộng lẫy nhất ở Prague, mang phong cách Âu điển hình, cũng giống như Ngân hàng Lục thị, đều là những công trình nổi tiếng trong khu vực. Nhưng bệnh viện thì ban ngày lẫn ban đêm đều có người, hung thủ có liều lĩnh mang xác đến bệnh viện Ân Lương để vứt không?
Dù sao hiện tại cũng không có manh mối tốt hơn, trước cứ để bọn họ ở bệnh viện canh chừng xem sao.
Diệp Mạn Lâm vội vã chào tạm biệt Lục Quân Lễ, chuẩn bị đến cục cảnh sát.
“Tôi đưa cô đi.” Lục Quân Lễ mở cửa xe.
Sau khi ngồi lên xe, Diệp Mạn Lâm im lặng nhìn vào gáy tài xế một lúc lâu, mới nhớ ra hỏi Lục Quân Lễ, “Không phải đang tiếp khách với bác trai sao, sao lại ăn xong nhanh vậy?”
“Cô có thể phản ứng chậm một chút nữa.”
Diệp Mạn Lâm chớp mắt, “Vậy là anh giữa chừng ra ngoài à?”
Lục Quân Lễ nhìn về phía Diệp Mạn Lâm, “Lấy cô làm cái cớ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/dan-quoc-tat-ca-phan-dien-deu-so-co-khoc/chuong-40-nha-tho-mau-den-1.html.]
Diệp Mạn Lâm nhớ lại, Lục Quân Lễ dường như không thích những cuộc xã giao uống rượu như vậy. Nhưng sao anh lại lấy mình làm cái cớ?
“Anh cả nói cô ở cửa ngân hàng, tôi nhân cơ hội nói cô gặp rắc rối, đến tìm cô. Lão già cứ vỗ tay khen ngợi, bảo tôi biết thức thời, hiểu được anh hùng cứu mỹ nhân.” Lục Quân Lễ nhìn Diệp Mạn Lâm bằng ánh mắt rất nghiêm túc, “Tôi đã nói, lão già thật sự thích cô.”
Người cha bình thường, nếu con trai mình qua lại với vị hôn thê đã hủy hôn, hơn nữa còn rời khỏi bữa tiệc giữa chừng, chắc chắn sẽ tức điên lên, cảm thấy không có mặt mũi. Ông chủ nhà họ Lục thật đặc biệt, trước đây khi Diệp Mạn Lâm gặp ông chỉ có ấn tượng rất nghiêm túc, hoàn toàn không thể tưởng tượng ông lại là người như vậy. Dù cho Lục Quân Lễ chính miệng nói, cô vẫn có chút không tin, có lẽ vì ấn tượng nghiêm khắc lúc trước của cha Lục đã để lại cho cô quá sâu.
“Cha tôi ngày trước cũng từng đi du học, việc quen biết được mẹ tôi cũng rất lãng mạn, ông ấy không phải là kiểu người cứng nhắc như cô thấy. Nên cô đừng có sợ hãi, cũng đừng nghĩ vì ông ấy nghiêm túc mà cho rằng ông ấy giống như cha cô, không phải đâu, nhà họ Lục không đáng sợ như cô nghĩ.” Lục Quân Lễ giải thích.
Diệp Mạn Lâm tỉnh tỉnh mê mê gật gật đầu, nhưng không hiểu tại sao một người tiếc chữ như vàng như Lục Quân Lễ, lại đột nhiên giải thích những điều này với cô.
Xe dừng lại trước cổng cục cảnh sát, Diệp Mạn Lâm xuống xe vẫy tay chào Lục Quân Lễ, bảo anh uống mật ong để giải rượu, rồi quay người đi vào cục cảnh sát.
Thời điểm Lục Quân Lễ trở về, cha anh là Lục Vạn Sơn vẫn đang uống rượu với Giang Tư. Giang Tư là thiếu soái quân phiệt khu Đông Nam, lớn hơn Lục Quân Lễ một tuổi, cũng được coi là nhân tài trẻ tuổi. Thấy Lục Quân Lễ trở về, Giang Tư kéo anh tiếp tục uống rượu.
“Ngày mai còn có ca phẫu thuật, không uống nữa, nhưng có thể ngồi cùng cậu, uống nước mật ong thay thế.” Lục Quân Lễ ngồi xuống nói.
Giang Tư nghe xong ngẩn người, rồi cười lên, “Được, nước mật ong cũng được, đại bác sĩ Lục như cậu chắc chắn ngồi ăn cơm cùng tôi, đó đã là vinh hạnh lớn của tôi rồi.”
“Tính tình nó hay phát cáu, để bác bảo anh cả của nó ngồi cùng cháu.” Lục Vạn Sơn nói.
Mỗi bước mỗi xa
“Đừng, ngàn vạn lần đừng như vậy, bác trai, xin bác tha cho cháu đi. Lần trước anh cả Lục uống rượu với cháu, cháu đã phải nhét vào ngân hàng của anh ấy mười vạn đại dương rồi, vẫn chưa lấy ra được. Về nhà còn bị cha của cháu đánh cho một trận!” Giang Tư liên tục lắc tay, “Anh cả Lục thì cháu không dám đắc tội! Đắc tội không nổi!”
Lục Quân Lễ nghe thấy câu này thì cười khẽ một tiếng, tiếp nhận nước mật ong do người làm mang đến, uống một ngụm.